Trưởng công chúa cảm thấy vô cùng buồn cười, nàng nghe thấy mình cười mỉa chế nhạo hắn: "An trạng nguyên, ngài phong tỏa một con đường, có bản lĩnh thì phong toả một con đường mới đi?"
Nàng cười chậm rãi, chậm rãi đi ra ngoài, con chim bồ câu trắng trên bầu trời xanh bay qua vai nàng, vỗ cánh bay đi.
Ai mà không muốn đi con đường rộng rãi, nếu có, nếu có thể.
An trạng nguyên phong tỏa Nam Phong biệt viện, Trưởng công chúa không động thủ với hắn.
Có lẽ, thuốc hắn bôi cho nàng đêm hôm đó, đã khiến lòng từ bi của nàng duy trì đến ngày hôm nay.
Sau hôm nay, An trạng nguyên, nếu ngươi còn gặp lại ta, đừng trách ta máu lạnh, dù sao, ta đã nhắc nhở ngươi rồi.
An trạng nguyên trở về nhà, mẫu thân ôm muội muội, ngồi trong sân phơi nắng, đập quả óc chó.
An trạng nguyên hỏi: "Mẫu thân, nhà chúng ta có tiền không?"
An mẫu ồ lên một tiếng. Từ bao giờ mà đứa con trai này của bà lại hỏi đến chuyện tiền bạc.
An mẫu cười nói: "Không nhiều cũng không ít, đủ để con cưới vợ."
An tiểu muội cười khúc khích, lấy ngón út cào mặt, làm mặt quỷ với ca ca: "Ca ca muốn cưới vợ rồi."
An trạng nguyên đi tới, nhặt một quả óc chó ăn, bế muội muội lên, giơ lên vai, lại nói với An mẫu: "Mẫu thân, người chuẩn bị tiền cưới vợ cho con đi, con có việc dùng."
An mẫu cảm thấy ngoài ý muốn, càng nhiều hơn là vui mừng, bà vội kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hoa-huc/3598791/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.