Nàng nói xong, cụp mắt xuống, giơ tay hất những ngón tay đang nắm lấy tay áo của nàng ra.
Người trong vực sâu sợ ánh sáng mặt trời.
Ánh sáng chỉ làm lộ ra mọi thứ đen tối, ánh sáng chính là thứ tàn nhẫn nhất.
An trạng nguyên không biết phải làm sao, đứng tại chỗ, nhíu mày, đôi mắt trong sáng nhìn nàng, hỏi: "Người thiếu tiền đúng không?"
Trạng nguyên lang là người đỗ đạt nhờ thực lực, nhìn vấn đề thì luôn trúng tim đen.
Trưởng công chúa cười nhạt, nghiêng đầu nhìn hắn: "Giữ thể diện cho Trưởng công chúa không phải chuyện dễ, An trạng nguyên, ngài không phải chủ gia đình, không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ."
Nàng nên phất tay áo bỏ đi, sao còn đứng đây nói chuyện phiếm với tên ngốc này.
An trạng nguyên im lặng, cúi mày, không biết đang nghĩ gì, một lát sau, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với nàng: "Ta biết rồi."
Trưởng công chúa tưởng rằng mọi chuyện đã có chuyển biến, chẳng lẽ trạng nguyên lại dễ lừa đến vậy sao?
Nàng cười tươi hỏi: "Ngài không phong tỏa Nam Phong biệt viện nữa sao?"
Nàng có chút vui vẻ, tiến về phía hắn một bước, nhìn hắn rất gần.
An trạng nguyên vẫn là An trạng nguyên, mặt lại hơi đỏ, hắn không dám nhìn vào mắt nàng, cụp mắt xuống định nhìn nơi khác nhưng vừa cúi mắt xuống, liền thấy đóa sen lớn bằng gấm trên ngực nàng bị thắt chặt đến mức phồng lên, căng đầy, như dáng vẻ đang nở rộ vào giữa mùa hè.
Tai hắn cũng nóng lên, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hoa-huc/3598790/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.