Sắc trời sắp muộn, nhân số phụ cận Lôi Kích cốc không thấy giảm bớt chút nào, ngược lại càng ngày càng nhiều, không ít sĩ tử đốt đèn tầm bảo bốn phía, càng nhiều sĩ tử từ địa phương khá xa chạy đến.
Bọn người Tô Vân, Trì Tiểu Diêu thì rời khỏi Lôi Kích cốc, đi vào xe phượng già cũ trước kia, lão điểu yêu để phá lâu ở một bên, đang dạy ba con ấu điểu đọc sách viết chữ.
Gặp bọn họ đi tới, lão điểu yêu kia cuống quít đứng dậy, hiện ra nguyên hình, đưa ba con ấu điểu đi vào phá lâu, cõng phá lâu lên, nói.
- Mấy vị sĩ tử, trong lúc ta đợi các ngươi trở về bắt được một món Linh khí, có thể lưu cho hài tử nhà ta làm bảo vật gia truyền.
- Chúc mừng chúc mừng!
Tô Vân cười nói.
Lão điểu rất vui vẻ, nói.
- Xem ba đứa nó có ai có thể đến trường tốt thì truyền cho người đó. Đúng rồi, vì sao mà mấy ngọn núi bốn phía Lôi Kích cốc sập hết rồi?
Trì Tiểu Diêu nói.
- Linh Nhạc tiên sinh đánh sập.
- Thì ra là thế, khó trách giống như bị heo gặm qua.
Lão điểu kia chạy hai bước, vỗ cánh đằng không bay lên, hướng về phía thành Sóc Phương.
Tô Vân nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lôi Kích cốc phía dưới quả nhiên giống như bị heo ủi qua một lần, sông núi bốn phía rách tung toé, đại địa cao nhất khối thấp khối cao, mấp mô.
Mà sau khi bọn hắn rời đi không lâu, đá vụn trong hố lớn hãm xuống trong Lôi Kích cốc bay loạn, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756636/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.