Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ----------------
So sánh với Linh Nhạc tiên sinh, hắn ngược lại có phong phạm nho nhã, đây là do đi theo Dã Hồ tiên sinh đọc sách mà học được, chỉ có khi hắn bộc phát tính nết mới hiển thị rõ sự kiệt ngạo của bản thân mình.
Mà Linh Nhạc tiên sinh hiển nhiên giống như vô lại đầu đường mặc vào y phục đại nho, không có nửa điểm đứng đắn.
Linh Nhạc tiên sinh vung quạt xếp giữa mùa đông, nện bước chân tám chân sáu, vừa đi vừa đàm luận, cười nói.
- Cũng đúng. Công pháp của ngươi cổ quái, ta nhìn không thấu, thần thông của ngươi càng cổ quái. Ta làm việc nhìn như không có quy củ, nhưng kì thực mọi cử động lại trong quy củ, ngươi nhìn như cứng nhắc, tuân theo các loại quy củ, nhưng kỳ thật không tuân thủ quy củ, muốn đánh nát tất cả quy củ.
Tô Vân cẩn thận suy nghĩ một chút, hai người bọn hắn đích thật như vậy.
- Nhị ca, ngươi làm sao lại đen?
Tô Vân vẫn không nhịn được thấp giọng hỏi thăm Hoa Hồ.
Hoa Hồ rất xấu hổ, nói nhỏ.
Loading...
- Hắn hỏi ta trong bụng có mực nước không? Để hắn nhìn xem. Sau đó ta liền đen.
Tô Vân kinh ngạc.
- Một trăm năm mươi năm trước, trụy long ở Thiên Thị viên, khi đó trên trời rơi xuống tuyết lớn, toàn bộ Sóc Phương cũng đều là băng thiên tuyết địa, chịu tuyết tai, dân chúng lầm than, rất nhiều người dân chết đói, ven đường đều là thi thể.
Linh Nhạc tiên sinh ngẩng đầu lên, nhìn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756635/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.