Chương trước
Chương sau
Trong Văn Xương học cung, sắc mặt Tả Tùng Nham trầm xuống.
- Tô sĩ tử thế nào lại bị thương? Ta đã nói qua với các ngươi, bảo các ngươi diệt trừ các cọc ngầm Vũ Thần bộ xếp vào đi vào đây, vì sao hắn còn bị thương?
Đồ Minh hòa thượng cũng buồn bực, thận trọng nói.
- Cọc ngầm quả thực bị chúng ta diệt trừ, thi thể cũng bị xếp lên xe, lập tức sẽ xử lý sạch. Chúng ta cũng không biết cái mông thượng sứ làm sao lại trúng một kiếm...
- Kẻ địch giảo hoạt a!
Tả Tùng Nham hướng về Văn Xương Đế Quân bái một bái, dâng hương cho Văn Xương Đế Quân, thở dài.
- Chúng ta ngàn phòng vạn phòng, không nghĩ tới vẫn sơ sót. Đồ Minh, chúng ta đã đáp ứng nhân gia, muốn bảo vệ hắn an toàn, nhưng hắn lại bị tập kích trong học cung chúng ta, cái mặt mo này của ta đặt ở nơi nào? Hắn đi trị thương, có người đi theo không?
Đồ Minh hòa thượng nói.
- Đạo sĩ đi theo.
Tả Tùng Nham yên lòng.
- Có đạo sĩ đi theo thì tốt. Khó hiểu, Vũ Thần bộ thế nào tra được trên đầu Tô Vân?
Đồ Minh hòa thượng suy nghĩ một chút, nói.
- Phó viện trưởng, người chúng ta đêm nay diệt trừ chưa chắc là người của Vũ Thần bộ. Ta vừa mới kiểm tra thi thể, bọn họ không phải sai dịch của quan phủ.
Sắc mặt Tả Tùng Nham nghiêm nghị.
Loading...
- Nói như vậy, còn có cỗ thứ hai thế lực đang điều tra Tô Vân.
- Nguy rồi!
Sắc mặt Đồ Minh biến hóa, vội vàng nói.
- Đạo sĩ có thể đối mặt Vũ Thần bộ, nhưng mà nếu như nhiều thêm một thế lực mà nói, đạo sĩ liền nguy hiểm! Ta mau chóng đi qua!
Tả Tùng Nham lắc đầu nói.
- Không cần. Tô Vân trị liệu thương thế trong tiệm thuốc Hạnh Lâm, có Đổng y sư ở đó, không quá đáng lo. Có thể hắn là người có thực lực cao nhất trong học cung trừ ta ra.
Đồ Minh hòa thượng giật mình, thấp giọng hỏi.
- Phó viện trưởng, xin hỏi Đổng y sư đến cùng là vị cao thủ nào?
Tả Tùng Nham liếc nhìn hắn một cái.
- Hòa thượng, nếu như ta nói với ngươi lai lịch của hắn, như vậy cũng sẽ nói với người khác lai lịch của ngươi, ngươi sẽ còn yên tâm ta sao?
Đồ Minh hòa thượng nghiêm nghị, lắc đầu nói.
- Lão biều bả tử (Lão đại) uy chấn Nguyên Sóc, dựa vào chính là uy tín, bằng hữu trên đường cũng biết lão biều bả tử nghĩa bạc vân thiên, là tiểu tăng nhiều chuyện.
Dưới lòng đất.
Vũ Thần Thông đi tới phía trước cây cột Tô Vân dựa qua, cẩn thận quan sát dấu vết lưu lại phía trên kiếp tro, Tô Vân lần thứ nhất đối mặt công kích của Đồng Hiên, bị ngàn kiếm đâm vào người, may mắn được tiểu hoàng chung bảo vệ, nhưng hắn cũng bị đụng tựa vào cây cột.
Vũ Thần Thông trầm ngâm phút chốc, mỉm cười nói.
- Tu vi Uẩn Linh cảnh giới.
Hắn ung dung đi ra ngoài, một đường kiểm tra dấu chân Phụ Sơn thú lưu lại trên đường phố. Phụ Sơn thú cực nặng, dưới tình huống phi nước đại, phiến đá dưới mặt đường không thể thừa nhận trọng lượng của bọn nó, bị giẫm nứt!
Vũ Thần Thông quanh đi quẩn trên đường phố, đi qua mấy con phố, đột nhiên khẽ mỉm cười, nhún người nhảy lên, rơi vào trên mái hiên lầu một bên đường, chỉ thấy nơi này có mấy khối ngói lưu ly bị Đồng Hiên giẫm nát.
Hắn lại nhảy xuống từ trên mái hiên, hai tay chắp sau lưng, khom người, như một con chó mà ngửi ngửi ngửi mấy cái qua góc đường, ngẩng đầu cười nói.
- Nơi này đã bị kiếp tro quét qua.
Mấy tên sai dịch từ chỗ tối trên lầu một nhảy xuống, lập tức dùng bút lông quét dọn góc đường, quả nhiên quét ra một ít cát bụi màu đen thật nhỏ, chính là kiếp tro.
Vũ Thần Thông đi thẳng về phía trước, thản nhiên nói.
- Tối hôm qua có gió, gió thổi đến từ phía tây, thổi rơi kiếp tro trên người Phụ Sơn thú, thổi tới khu phố phía đông. Chỉ cần quét dọc theo khi phố này thì có thể biết tung tích của bảy con Phụ Sơn thú kia.
Hắn ung dung đi phía trước, sai dịch đằng sau thì không ngừng quét dọn.
Đến chỗ cua quẹo khu phố, chỉ thấy gần một trăm sai dịch đã xuất hiện trên đường, tìm kiếm kiếp tro.
- Đại nhân, kiếp tro đến nơi đây thì không có dấu vết!
Mấy sai dịch ngẩng đầu lên, bên đường có một tấm biển bằng đồng, tấm biển viết mấy chữ "Tiệm bán thuốc Hạnh Lâm".
Vũ Thần Thông phất tay, tất cả sai dịch tung người hướng nhảy về phía sau, thân thể dán lên trước cửa từng gian cửa hàng hai bên đường phố, phàm trong cửa hàng có người đi ra kiểm tra, những này sai dịch sẽ gõ gõ bọn họ, hạ giọng nói một câu.
- Quan phủ làm việc.
Bên trong cửa hàng tự nhiên không còn động tĩnh.
Vũ Thần Thông cất bước, đi tới tiệm bán thuốc Hạnh Lâm, phía sau hắn, thần thông xuất hiện, từng đầu xiềng xích như Độc Long đại mãng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn đang muốn cường công tiệm bán thuốc Hạnh Lâm, đột nhiên cảm ứng được cái gì, dừng bước lại xoay người lại.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Nửa đêm về sáng, thành Sóc Phương hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có mờ tối mới có ánh đèn kiếp tro.
Góc đường, một đạo nhân chậm rãi đi ra, tay phải cầm phất trần, khoác lên khuỷu tay tay trái.
Thời điểm đạo nhân kia bước đi, tư thế cực kỳ nghiêm chỉnh, chân trái chân phải vô cùng chuẩn xác đi lại trên một đường thẳng, áo bào rộng, tay áo lớn, phồng lên trong gió lớn lạnh thấu xương giống như ôm gió tiến lên!
Vù!
Phất trần ngàn vạn sợi tơ phóng lên trời, từng sợi tơ cao tới ba mươi, năm mươi trượng, được ánh đèn trên nhà cao tầng chiếu một cái, từng sợi trắng sáng như tuyết!
Cũng trong lúc đó, sau lưng đạo nhân kia đột nhiên có ánh sáng vô biên bắn ra, chiếu sáng khu phố, chỉ thấy bạch hạc to lớn chậm rãi giương cánh bên trong ánh sáng, lại bỗng nhiên thu lại, hóa thành một tôn quỷ thần đầu chim thân người vô cùng cao lớn!
- Thành Sóc Phương có ba mươi vị cao thủ Thiên Tượng cảnh giới, tối hôm qua chết một vị, còn hai mươi chín vị.
Vũ Thần Thông ngước nhìn tôn quỷ này đầu chim thân người, thản nhiên nói.
- Ta đều biết những người này, chỉ là không biết khi nào lại nhiều thêm một vị?
Phía sau hắn, quang mang đột nhiên xông ra, bên trong ánh sáng, tính linh hắn tu thành nguyên linh xuất hiện, hóa thành Bệ Ngạn, đầu hổ sừng rồng râu rồng, lại tự đứng hai chân, hóa thành Bệ Ngạn Thần Nhân, vô số xiềng xích xoay tròn quanh toàn thân.
Vũ Thần Thông đứng bên dưới Bệ Ngạn Thần Nhân cười lạnh.
- Chúng ta quen biết đã lâu, ta cũng là một trong hai mươi chín người này. Ta vẫn cho rằng chúng ta là bằng hữu, ta cũng không muốn ra tay với ngươi.
Đạo nhân kia chính là Nhàn Vân, lấy bộ pháp cực kỳ cổ quái đi tới, mỉm cười nói.
- Vũ Thần bộ, nơi này là tầng thấp nhất, tầng thấp nhất có quy củ của tầng thấp nhất. Ngươi xuống đến tầng năm đã không còn là huyện úy, cần phải đến dựa theo quy củ của thế giới tầng thấp nhất.
Phía sau hắn, tôn quỷ thần đầu chim thân người đột nhiên động một cái, nắm phất trần, ngàn vạn sợi tơ như kiếm xoạt xoạt xoạt đâm tới Vũ Thần Thông!
Hai bên đường phố, những sai dịch quan phủ đang muốn ra tay, đột nhiên từng tia sợi tơ phất trần màu trắng bạc sáng như tuyết loạch xoạch đâm từ cổ bọn họ đâm qua, đâm vào trên cửa từng gian cửa hàng.
Những sợi tơ kia thoạt nhìn là tơ, nhưng thực ra là từng mảnh kiếm vô cùng mềm mại!
Tất cả sai dịch không dám động đậy, chỉ còn mỗi Vũ Thần Thông đối mặt đòn đánh này!
Ầm!
Trên đường phố bỗng dưng nổ một tiếng sét, hai đại cường giả Thiên Tượng cảnh giới va chạm, Vũ Thần Thông bay ngược về phía sau, vô số xiềng xích ầm ầm tung bay trên đường phố, quấn chặt lấy từng cây cột đèn, đánh tan lực lượng kinh khủng kia.
Hắn tu luyện thần thông loại giám ngục, lại am hiểu cận chiến, đánh chết hung đồ khoảng cách gần, nhưng mà va chạm một phen cùng Nhàn Vân đạo nhân, hắn nhất thời chỉ cảm thấy lực lượng vô cùng cuồng bạo nghiền ép lao đến để hắn khó mà chống lại!
- Lúc Nhàn Vân động thủ với Toàn Thôn Cật Phạn, không có biểu hiện ra chiến lực mạnh như vậy nha!
Hai người vừa đánh vừa lui, Vũ Thần Thông hết lần này tới lần khác suýt nữa bị Nhàn Vân ép ra ra khỏi tầng năm, chỉ có thể khổ sở chống đỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.