Tô Vân ngay đang lật xem Lâu Ban sách, đối chiếu với thần thông của Họa Bích tiên sinh, lại thấy thi thể Họa Bích tiên sinh không đầu loạng choà loạng choạng, nhào tới trên mặt đất.
- Mẫu thân nó thiệt chứ. . .
Tô Vân khép sách lại, thiếu niên nông thôn không nhịn được mà tuôn ra một câu chửi bậy.
Thi thể Họa Bích tiên sinh ngã xuống đất phát ra tiếng vang để mọi người đang giật mình tỉnh giấc, một vị linh sĩ Đồng gia giọng the thé nói.
- Họa Bích tiên sinh chết rồi, ai mang bọn ta ra ngoài?
Một cái linh sĩ Đồng gia khác gào khóc.
- Chúng ta cũng phải chết ở nơi này!
Thiếu nữ Ngô Đồng giận dữ, trở tay quất một bàn tay lên mặt hắn, lớn tiếng quát tháo.
- Im miệng! Đừng khóc sướt mướt khiến lão nương thêm phiền phức!
Linh sĩ Đồng gia bị nàng quạt một bạt tai ngừng khóc, bụm mặt nói.
- Tiền bối dạy phải.
Hắn căn bản không biết thiếu nữ Ngô Đồng là ai, cũng không biết ai mời nàng tới, chỉ biết người này có thể tin cậy.
Còn ấn tượng những người khác đối với thiếu nữ Ngô Đồng cũng như vậy, còn thiếu nữ Ngô Đồng lớn lên có dạng gì, là nam hay nữ thì không người nào biết, bọn họ chỉ biết có người có thể tin cậy như vậy.
Đây mới là chỗ đáng sợ của nhân ma Ngô Đồng, cho ngươi không thể nghi ngờ nàng.
- Tiền bối nói đúng!
Vị đại cao thủ Đồng Khánh La này cũng trong lúc vô tình bị Ngô Đồng mê hoặc, hét to một tiếng, trấn trụ toàn trường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756608/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.