Bên trong ngọn núi, ánh sáng đèn kiếp tro chiếu sáng nơi này giống như ban ngày, Tô Vân cùng Ngô Đồng, Tiêu Thúc Ngạo xa xa đã nhìn thấy một bức tường hùng vĩ xuất hiện phía trước bọn họ, có mười mấy linh sĩ cùng tây tịch tiên sinh đang đứng bên dưới.
Tường cao hơn ba mươi trượng, người dưới tường cực kỳ nhỏ bé.
Chính là bức tường này, ngăn chặn đường đi Đồng gia.
- Đằng sau bức tường này hẳn là ba mươi sáu phúc luân đối ứng với trung ương đại điện, là chỗ ở của người thống trị chí cao của tòa thành kiếp tro này!
Ánh mắt Tô Vân lấp lóe, suy tư nói.
- Cũng tức là nói, trong điện có một vị gọi thượng cổ Thần Vương!
Mục đích Đồng gia chính là vì đào ra tôn thượng cổ Thần Vương này, đưa hắn vào trong quan tài vận chuyển về nơi khác, đáng tiếc ở đây bị Lâu Ban phong ấn.
Lấy nội tình của Sóc Phương học cung trong kiến thức về kiến trúc, bọn họ không cách nào phá giải phong ấn của Lâu Ban, cho nên thừa dịp nghỉ đông mời lão sư Thái Học viện Tây đô tới.
Tô Vân nhìn lại bốn phía, chỉ thấy còn có một vài thợ mỏ đang gõ gõ đập đập bốn phía tường, thử dọn dẹp kiếp tro bốn phía bức tường, tìm kiếm phải chăng còn có con đường khác.
Bốn phía bức tường đã bị hắn bọn họ dọn ra một phần không gian, lộ ra mặt tường khác.
Nói là tường, thực ra càng giống cái hộp vuông vắn!
Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, gỗ hộp biến thành Giao Long trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756607/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.