Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Tô Vân, Hoa Hồ và mấy tiểu hồ ly sởn tóc gáy, chỉ hận không chạy trối chết được: "Văn Xương học cung này quả nhiên không phải trường học của kẻ lương thiện!"
Hòa thượng Đồ Minh mở cửa xe nhìn thoáng qua bên ngoài, chỉ thấy xa phu kia còn đang điều khiển con thú chạy đi, bèn đóng cửa lại, lắc đầu nói: "Nếu hắn mà nghe thấy cuộc đối thoại của chúng ta, chắc chắn đã chạy trốn rồi. Hắn không bỏ chạy chứng tỏ cửa có cách âm, không nghe thấy lời chúng ta nói."
Vị tăng nhân trẻ tuổi này cười thành tiếng: "Các vị không cần phải căng thẳng. Chúng tôi là thầy giáo, là tiên sinh của Văn Xương học cung, chứ không phải đạo tặc vào nhà cướp của phóng hỏa giết người! Thầy phải làm gương cho trò mà! Ha ha ha ha!"
Mấy vị tăng nhân vội chỉnh trang lại dáng vẻ, đảm bảo trông mình thật trang nghiêm.
Đám người Hoa Hồ Tô Vân thầm kêu khổ trong lòng: "Hình như chúng ta lên nhầm thuyền giặc rồi..."
Hoa Hồ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy lúc này bọn họ đã đi trên cầu mây từ lúc nào không biết. Ngoài trời tuyết rơi lả tả, con thú di chuyển trên cầu mây, tòa lầu nhỏ trên ưng nó nghiêng ngả theo từng bước đi, dường như sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào.
Cầu mây càng cao hơn, bọn họ đang đi giữa bầu trời mây mù lượn lờ. Nếu lúc này nhảy xe bỏ chạy mà nói, chắc chắn sẽ ngã thành thịt nát.
"Không trốn được, đành phải đi Văn Xương học cung xem thế nào!" Tô Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-uyen-hanh/1756567/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.