Ngay lúc ánh mắt hắn dời đi, ta đột ngột xoay người, phóng thẳng về phía Ngụy Thừa Trạch đang ở sát bên, hai dân làng áp giải hắn lập tức buông tay, phối hợp lùi lại.
“Phụ thân——!”
Ngụy Thừa Trạch gào lên trong tuyệt vọng, xoay người định bỏ chạy.
Đã quá muộn.
Lưỡi d.a.o săn của ta xé gió, vẽ một đường sáng rực trong mưa, gom hết thù hận của hai kiếp mà bổ xuống.
Một cái đầu mang nét kinh hoàng tột độ bay lên khỏi cổ, m.á.u b.ắ.n thẳng lên trời, hòa vào màn mưa xám xịt thành một mảng đỏ chói mắt.
Thân xác không đầu lắc lư vài cái rồi đổ ập xuống, bùn đất dưới chân bị nhuộm thành màu nâu sẫm.
Trong khoảnh khắc ấy — thời gian như đông cứng lại.
“Con ta——!!!”
Ngụy Sóc gào lên một tiếng xé ruột xé gan.
Tất cả sự bình tĩnh và mưu tính của hắn trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ.
Đó là đứa con trai duy nhất của hắn — là nơi gửi gắm dã tâm phục hưng của cả một đời.
“G.i.ế.c! G.i.ế.c sạch chúng! Hủy diệt cái thôn này! Không chừa một mạng!!”
Hắn hoàn toàn phát điên, rút kiếm xông lên dẫn đầu.
Cùng lúc đó, dân làng mai phục như từ lòng đất trồi lên, mũi tên và đá vụn từ bốn phía dội xuống đội ngũ hỗn loạn kia.
Vương nương t.ử như một con báo cái điên cuồng vì thù hận, là người đầu tiên lao ra, chiếc rìu bổ thẳng vào một hộ vệ đang chắn trước mặt Ngụy Sóc.
Máu me lập tức nhuộm đỏ cả khoảng rừng, trận c.h.é.m g.i.ế.c nổ tung chỉ trong một hơi thở.
Tiếng gào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-trung-yen/4882344/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.