Còn Lý Bội Lan và Ngụy Thừa Trạch, vì tội hại c.h.ế.t hai hài t.ử nhà Vương nương tử, bị dân làng giam vào thủy lao bằng gạch đá ở cuối thôn—nơi từng dùng để trừng trị kẻ tà ác. Chốn đó âm u ẩm thấp, nước sâu tới ngang hông.
Nhìn cánh cửa đá của thủy lao rơi xuống, ta quay sang đám dân làng vẫn còn tức giận ngút trời.
“Các vị hương thân, chuyện vẫn chưa xong đâu. Lý Bội Lan nuôi cặp tỷ đệ kia nhiều năm như thế, là vì phụ thân họ vốn chưa c.h.ế.t. Hắn nhất định sẽ trở lại. Đến lúc hắn phát hiện một đứa đã c.h.ế.t, một đứa tàn phế… hắn sẽ làm gì?”
Dân làng lặng đi, mặt mũi dần hiện ra vẻ nghi hoặc.
“Hắn sẽ diệt cả thôn.”
Ta nói từng chữ một, phơi bày hậu quả đáng sợ nhất.
“Để diệt khẩu, chúng ta không ai thoát được. Hai đứa nhỏ nhà Vương nương t.ử chính là bài học trước mắt.”
“Vậy… vậy phải làm sao?” Có người run giọng hỏi.
“Chúng ta không thể ngồi chờ c.h.ế.t.”
Ta nâng giọng, ánh mắt quét qua từng gương mặt hoảng sợ.
“Giờ chúng ta đã biết âm mưu của hắn, chiếm được tiên cơ. Chúng ta quen thuộc núi rừng nơi đây, thuộc lòng từng tất đất. Hắn bị kết tội tham ô quân lương, phủ đệ bị tra xét, đáng lẽ phải bị lưu đày; thế mà còn giả c.h.ế.t trốn tội—tội càng thêm nặng. Hắn tuyệt đối không dám dẫn đại quân đến, nên rất có thể chỉ phái một đội kỵ binh.”
Ta giơ tay, chỉ về phía dãy núi mịt mù.
“Chúng ta có thể đào bẫy, có thể bố trí phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-trung-yen/4882343/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.