Vừa nói, bà ta lại vô thức lôi cái lý lẽ “chịu khổ là nên làm” ra lặp lại.
“Chúng ta là người một nhà, khổ sở một chút thì nhẫn nhịn mà nuốt vào là xong. Có cái khổ nào mà không qua? Sau này mẫu thân nhất định sẽ bù đắp cho con. Mẫu thân sẽ làm cho con đôi giày có đế thật dày, nấu cho con trứng đường thật ngọt. Con tin mẫu thân một lần, được không?”
Thấy ánh mắt ta vẫn lạnh băng không đổi, bà ta lại đổi giọng đáng thương, cố vặn vẹo cảm xúc.
“Nếu mẫu thân vào cái chốn bẩn thỉu ấy rồi, đời này xem như xong, chẳng còn làm người được nữa. Tiểu Yến, con thương mẫu thân một chút đi, mẫu thân chịu khổ cả đời còn chưa đủ sao? Con muốn trở thành đứa bất hiếu, ép thân mẫu của mình vào chỗ c.h.ế.t sao? Cả cái thôn này còn ai coi trọng con nữa? Nước miếng họ nhổ ra cũng đủ dìm c.h.ế.t con!”
Ta cúi người xuống, từng ngón, từng ngón một, gỡ mạnh bàn tay bà ta đang bám lấy ống quần mình.
Trên cổ tay bà ta, chiếc vòng vàng mảnh khảnh lay động dưới ánh sáng—chói mắt đến khó chịu.
Chiếc vòng ấy, là do năm ngoái bà ta đem bán tấm da thú nguyên vẹn cuối cùng mà phụ thân để lại cho ta, nói là để xoay tiền qua ngày.
Kết quả lại đeo lên tay mình làm đồ trang sức.
Ánh mắt lũ tay chân quả thật tinh tường, vừa thấy sắc vàng liền nhào tới, thô bạo giật lấy.
Ta không ngăn, cũng chẳng ngăn nổi.
Chỉ nhân lúc bọn chúng đang giằng co đoạt vòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-trung-yen/4882339/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.