Mặc dù tới từ nay đến ngày mười lăm tám tháng luận kiếm Hoa Sơn chỉ còn gần một tháng nữa, nhưng bởi vì khoảng cách từ "Lâm tương trấn" tớiHoa Sơn cũng không quá xa, hơn nữa Lâm Triều Anh đối với khinh công củabản thân khá tự tin, cho nên nàng cũng không lo lắng vì mình trì hoãnthời gian du sơn ngoạn thủy mà chậm trễ thời gian. Đối với Lâm Triều Anh mà nói, việc đêm qua cho một người không quen biết một bình "Ngọc phong đan" căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, nhỏ đến mức cho đến khi Lâm TriềuAnh quay về khách sạn ngủ một giấc sáng hôm sau liền quên mất chuyệnnày.
Vì đêm qua Lâm Triều Anh ở chợ đêm của " Lâm tương trấn" du ngoạn vui vẻ hồi lâu, cho đến tận lúc trên đường phố không ai, các cửa tiệm cũng đãđóng cửa. Lẽ dĩ nhiên hành vi thức đêm này của Lâm Triều Anh, trực tiếpảnh hưởng đến thói quen thức dậy của nàng, làm cho sáng hôm sau khi nàng thức dậy, mặt trời lên cao ba sào.Khi Lâm Triều Anh thức dậy phát hiệnthời gian đã trễ như vậy không khỏi có chút biết vậy đừng làm, ngày đầutiên ở bên ngoài Cổ Mộ liền như vậy lơi lỏng, nếu như bị Tôn bà bà biết, còn không biết còn kinh ngạc đến thế nào đâu. Buông này suy nghĩ kì lạnày ra, Lâm Triều Anh xuống giường rửa mặt, mặc xiêm y, chải tóc đơngiản, lấy ra một ít mật ông cho chồn bạc Hàn Ly, rồi xuống lầu tìm mộtvị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Lâm Triều Anh gọi một ít điểm tâm đơngiản cùng cháo, Lâm Triều Anh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-trieu-anh-song-lai/128606/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.