Nhìn Uyển Nhi cứ co ro trong lòng mình mà khóc, lòng Quản Nhạc anh có phải làm từ sắt, từ đá đâu mà không biết đau đớn, sợ hãi.
Cái thai cũng mới chỉ bốn tháng, còn năm tháng còn lại không biết cả hai phải sống như thế nào đây? Đón một đứa trẻ chào đời thôi, mà đối với gia đình này cứ giống như cực hình vậy.
......
Tháng thứ bảy của thai kì.
Chiếc bụng của Uyển Nhi bây giờ cũng đã khá lớn rồi. May mắn thay trong ba tháng vừa qua, nhờ sự chăm sóc tận tình của Quản Nhạc cùng các vị bác sĩ hàng đầu trong lĩnh vực điều trị bệnh này đã được anh mời về, nên sức khỏe Uyển Nhi đều khá tốt, cái thai cũng phát triển khỏe mạnh.
Hằng ngày Quản Nhạc đều kè kè bên cạnh cô, một bước cũng không chịu rời. Khiến cô cứ có cảm giác mình như đứa con nít được cha ở cạnh vậy.
Nhưng hôm nay, Quản Nhạc lại phát hiện ra Uyển Nhi của anh có gì đó lạ lắm, cô hay đưa tay ôm lấy bụng của mình, nhưng khi anh hỏi đến liền mỉm cười nói không có chuyện gì.
Đến trưa đang ngồi bóp chân cho cô, thì lần nữa cô lại thoáng nhăn mày, nhưng lần này chính xác bị Quản Nhạc anh bắt được rồi.
Quản Nhạc lo lắng đỡ lấy người cô, tay còn không quên ôm chiếc bụng của cô.
"Em thấy không khỏe ở đâu sao?"
Uyển Nhi chỉ nhìn anh lắc đầu.
"Em thấy có chút đói thôi"
Thật ra, dạo gần đây không hiểu sao cơn đau bụng của cô càng trở nên nghiêm trọng, lúc đầu chỉ âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910944/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.