"Nếu Uyển Nhi thật sự rời đi. Anh nhất định sẽ cùng em về cõi thiên"
Dường như Quản Nhạc chính là không cam tâm sống tiếp như vậy. Anh thà chết cũng không muốn sống một mình. Từng câu nói mang theo vẻ u buồn tận sâu thẫm mà trào ra.
Ánh mắt Uyển Nhi dao động, hơi thở dần trở nên loạn nhịp đến khó khăn. Cô cầm lấy đôi tay run rẫy của Quản Nhạc mà xoa xoa, mang từng hơi ấm xoa dịu trái tim anh.
"Anh theo em rồi. Còn con phải thế nào? Anh phải ở đây yêu thương nó, chăm sóc nó, nhìn nó trưởng thành thay cả phần em nữa"
Anh làm được sao?
Không có cô, cuộc sống của anh còn gì ý nghĩa nữa. Đứa bé đó anh có thể chấp nhận nó sao?
Sao anh có thể chấp nhận được một đứa bé vừa mới chào đời mà đã cướp đi sinh mệnh của người anh yêu nhất được?
Anh sẽ phải đối xử với nó như thế nào? Năm tháng sau này, nhìn nó anh sẽ nhớ đến cái ngày vợ mình đau đớn trên bàn mổ, đau đớn mà nhắm mắt, đau đớn mà về cõi vĩnh hằng hay sao?
Chi bằng cô giết chết anh đi thì hơn.
Để anh sống như thế thì có ích gì?
"Anh..."
"Quản Nhạc, anh đừng tiêu cực như thế. Dù em có trong hình hài như thế nào, nhất định em cũng sẽ luôn dõi theo anh, nhất định sẽ luôn bên cạnh anh. Chỉ là em xuất hiện theo một cách khác mà thôi"
Trên môi Quản Nhạc lại hiện lên nụ cười đau xót đó, trong nó vừa giả tạo vừa gượng ép đến đáng thương.
"Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910943/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.