"Quản Nhạc, rút ra đi"
Tiếng nỉ non của Uyển Nhi khiến anh có chút mềm lòng, nhưng mà những hồi luân động vẫn cứ đều đều như thế mà ra dô ở cửa hậu của cô. Cơn đau cứ thế ập đến, khiến cô không thể chịu nổi.
"Em không thấy sướng sao?"
"Sướng cái đầu anh...Ưm...rút ra...ưm...đau..."
Không hiểu sao Quản Nhạc cứ quyến luyến nơi đó mà không muốn rời. Thật sự nơi này của cô cũng rất thích, lại có cảm giác rất mới mẻ, sao cô không chịu hiểu cho anh thế.
"Uyển Nhi"
Uyển Nhi thật sự rất mất kiên nhân với cái người này thật mà.
Đúng là thú tính.
"Anh có rút ra nhanh không thì bảo?"
"Được, được, được, anh rút ngay"
Quản Nhạc liền chạy nước rút khiến Uyển Nhi như tức điên lên rồi mới chịu rút ra.
Uyển Nhi cứ thế mà nằm dài ra thở hổn hển.
Nào ngờ Quản Nhạc lại tiếp tục ôm người cô dậy.
"Quản Nhạc, em mệt rồi, không muốn nữa"
Mới đó đã mệt rồi sao?
Nhưng với anh nó chưa là gì cả, chỉ mới như khai vị mà thôi.
"Uyển Nhi, anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không mệt đâu"
Không mệt sao? Vận động kịch liệt như thế thật sự là không mệt sao? Có đang đùa cô không thế?
"Quản Nhạc..."
Quản Nhạc vờ như không nghe thấy gì mà đè Uyển Nhi ra giường, cầm lấy chân cô mà vòng qua eo mình, nhẹ nhàng mà tiến vào trong.
Uyển Nhi cũng cảm nhận được lần này anh hết sức dịu dàng, từng nhịp ra vào đều khiến cô cảm thấy thoải mái không thôi.
Quản Nhạc lại bên tai cô mà buông ra những lời trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910908/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.