Uyển Nhi cứ như thế mà ra sức vùng vẩy ú ớ, nhưng sức cô nào so sánh với sức anh, Quản Nhạc cứ vô tư mà kẹp chặt cô dưới người mình.
Nào ngờ Uyển Nhi lại cắn lấy tay Quản Nhạc, khiến anh đau đớn mà buông ra.
"Em là cẩu sao?"
Ai kêu anh dở trò lưu manh trong lúc cô đang ngủ cơ chứ. Uyển Nhi giương đôi mắt thuần khiết trong veo mà nhìn anh.
"Là anh chiếm tiện nghi trên người tôi trước"
Ánh mắt này lỡ giết chết tim anh mất rồi.
Quản Nhạc ghé sát tai Uyển Nhi làm cô nhạy cảm mà thu mình.
"Tôi không nhịn được"
Không nhịn được đó rõ ràng là do anh, tại sao mỗi lần không nhịn được cứ phải tìm đến cô chứ, anh cũng có thể tự giải tỏa được mà hoặc cũng có thể tìm đến chỗ vị hôn thê của mình.
Sao nhất định cứ phải là cô?
Uyển Nhi cong tay đẩy đầu Quản Nhạc ra.
"Đó là việc của anh. Anh xuống khỏi người tôi đi "
Không chịu hợp tác chứ gì?
Được cô không hợp tác thì nghĩ anh không biết dùng cách khác sao?
Quản Nhạc túm lấy hai tay Uyển Nhi mà khóa chặt trên đầu cô. Khiến cô không thể kháng cự được.
"Quản Nhạc, buông tay tôi ra."
La đúng không? Vậy thì đừng trách anh.
Quản Nhạc liền đặt môi mình lên môi Uyển Nhi mà hôn ngấu nghiến. Nhưng cô thì cứ ngậm chặt miệng mình như vậy thì làm sao anh có thể đưa chiếc lưỡi mình vào trong đây.
Quản Nhạc bóp mạnh vào ngực Uyển Nhi khiến cô đau đớn mà la lên.
"A...a..."
Lợi dụng lúc đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910892/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.