Uyển Nhi cứ ngồi thừ ra đó nhìn chăm chăm vào bình hoa trước mặt vẫn không có ý định há miệng.
Quản Nhạc nhíu mày, cái bình hoa chết tiệt đó có gì mà khiến cô chăm chú như vậy, dám cả gan ngó lơ anh.
Quản Nhạc hầm hầm đặt thức ăn xuống tiến đến chỗ bình hoa, cần lấy nó.
"Choang"
Bình hoa vỡ ra tan tành. Làm Uyển Nhi giật mình một cái nước mắt cứ thế không tự chủ được liền trào ra.
Quản Nhạc xoay người đến chỗ cô, nghiến răng ra lệnh.
"Há miệng"
Anh chưa bao giờ nhẫn nại đến như thế, tại sao cô cứ thích chống lại anh, cô mới vừa lòng.
Uyển Nhi run rẩy lập tức há miệng.
Quản Nhạc liên tục đút từng muỗng thức ăn cho cô. Nhưng có vẻ cô quá sợ hãi, chỉ ngậm ở cổ họng.
Anh liền nhíu mày khó chịu nhìn cô.
"Nuốt"
Ăn cũng đau khổ vậy sao?
Uyển Nhi lập tức nuốt hết thức ăn xuống dạ dày. Tưởng chừng ăn hết rồi, anh sẽ đi. Nào ngờ anh còn lôi hộp thuốc trong hộp sơ cứu ra, tiến đến giường cô.
"Ngồi dậy, cởi đồ ra"
Uyển Nhi nghe đến hai từ"cởi đồ" liền ôm thân thể mình lại liên tục lắc đầu nhìn anh.
"Không cởi"
Đoán được cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì. Quản Nhạc ôn nhu nhìn cô.
"Không cởi làm sao tôi bôi thuốc"
"Tôi tự bôi được"
Uyển Nhi giành hộp thuốc từ tay anh. Rồi chui tọt vào trong chăn.
Thật sự cô ghê tởm anh đến vậy sao?
Quản Nhạc nhíu mày nhìn cô rồi cũng xoay lưng bỏ đi.
Khi đã nghe tiếng đóng cửa. Uyển Nhi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910871/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.