“Cô còn đứng trơ ra đó làm gì?”
Khí thế này đúng là bức người mà. Tuy có vẻ lớn tuổi nhưng người phụ nữ này lại mang khí chất vương giả nhà quyền quý. Thanh tao nhã nhặn mà uống từng ngụm trà, lời nói thốt ra có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại áp bức lòng người. Bà với anh ta đúng là cùng một ruột. Không sai bà ta chính là Phương Nhã – mẹ Lâm Quản Nhạc. Còn người ngồi bên cạnh bà ta không cần nói cũng biết, Cao Kì Hân.
Uyển Nhi đi đến trước mặt bà ta, lễ phép cúi chào. Rồi ngồi xuống khoảng trống dưới sàn nhà.
“Phu nhân, bà có gì dạy bảo sao?”
“Từ bệnh viện về.”
Thừa biết còn hỏi làm gì. Không phải cho người theo dõi sao, không tại sao lại biết mọi cử chỉ hành động của cô mà đến đây.
Uyển Nhi gật đầu nhìn bà ta.
Cô thừa biết bà ta lại muốn gì.
Đuổi cô đi chứ gì, cô không muốn sao? Muốn chứ!
Nhưng Lâm Quản Nhạc nào có cho cô đi dễ dàng như thế. Mỗi lần cô nhận được tiền tính đi thì anh ta lại xuất hiện làm sao mà cô đi được đây.
“Cô có muốn bệnh viện trở thành nhà của cô không?”
Muốn đánh người thì đánh đi, bóng gió làm gì cho mệt. Nhưng bà ta thanh cao như thế, làm sao có thể đánh một đứa hèn mọn như cô được, bao năm qua cùng lắm là dùng lời lẽ, tiền bạc mà xúc phạm cô thôi. Đánh người không phải là việc của đàn bà Lâm gia có thể làm.
“Phu nhân nói đùa rồi, ai lại muốn bệnh viện trở thành nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910867/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.