"Anh đụng trúng đầu ở đâu rồi phải không?"
Uyển Nhi à. Cô đúng quả là ngốc mà, mềm mỏng không chịu lại cứ muốn khiêu khích giới hạn của anh ta làm gì không biết.
"Cẩn thận cái miệng nhỏ của cô."
Chỉ là vạ miệng thôi mà có cần nghiêm túc như vậy không?
Phải chạy thôi, trước khi anh ta nổi giận, tránh càng xa càng tốt. Con người anh ta, quả nhiên không biết nói đùa.
"Tôi ăn xong rồi."
Đôi chân nhanh nhẹn nhảy tọt lên giường. Kéo lấy chăn phủ kín cả người. Như vậy là an toàn rồi phải không?
Không khí căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Có thể nghe rõ từng nhịp đập nơi tim của đối phương. Anh ta định không về thật sao.
"Anh không định về à?"
"Tôi ở đâu làm gì còn phải báo cáo với cô sao?"
Nhưng nếu anh ta cứ ở lì nơi đây, làm sao cô trốn được. Hơn nữa, còn công việc của anh ta thì sao, anh ta cứ ở đây thế này, nhỡ không ngủ đủ giấc ngày mai công việc lại trễ nãi, như vậy không phải anh sẽ trách cô, mắng chửi cô làm lỡ việc tốt của anh sao?
Nhưng việc anh ta quyết định. Đâu đến lượt cô lên tiếng.
"Hay là anh qua giường nằm đi. Tôi ngủ sofa"
Cặp mắt đen nhánh nheo lại trầm ngâm nhìn cô. Xem ra cũng biết thân biết phận đó chứ.
"Được, cô qua đây đi."
Anh thật sự dành giường với cô sao. Anh có phải là đàn ông không vậy, đi dành giường với một bệnh nhân.
Thôi lỡ lời rồi đành chịu vậy, ai bảo cái miệng này lại không chịu an phận chi.
Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-tong-chung-ta-la-gi-cua-nhau/910866/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.