Lâm tổng sáng sớm lại xách hai quầng mắt thâm đi làm, ngồi trong văn phòng thở dài. An An đi vào đưa tài liệu, tri kỷ đưa cái đệm trên ghế sô pha cho cậu: “Lâm tổng à, cơ thể không thoải mái thì nên lót thêm cái đệm.” Lâm Mộc Nam nhìn cái đệm, lại nhìn An An: “… An An này… Con gái mới bây lớn không nên đầu óc đen tối như thế…” An An lườm một cái: “Lâm tổng, em hai mươi lăm rồi…” Lâm Mộc Nam gật đầu: “Nhỏ hơn anh.” An An từ trên xuống dưới đánh giá hai mắt của cậu: “Không, Lâm tổng, anh mới chỉ có năm tuổi.” An An nói xong liền chống nạnh, cực kỳ ngông cuồng nói một câu: “Nào nào nào, kêu chị một tiếng đi.” Lâm Mộc Nam chậm rãi động ngón tay, kéo tài liệu đến trước mặt: “Dì ơi.”
An An đen mặt đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Thẩm Thường Khiêm bèn bốc lên hắc khí. Thẩm thư ký nhìn sắc mặt của cô nàng, nghi hoặc mở miệng: “Tối hôm qua không đắp mặt nạ hả?” “…” An An liếc anh một cái, “Anh Thường Khiêm, anh có thể tìm được bạn gái thật sự là gặp quỷ rồi.” Thẩm Thường Khiêm không hiểu sao bị trúng một dao, nhìn kênh bán đồ ăn xoắn xuýt: “Em nói xem lát nữa chúng ta ăn gì đây?” An An chỉ vào đồng hồ trên điện thoại của Thẩm Thường Khiêm: “Anh của tôi ơi, bây giờ mới có tám giờ.” “Đặt trước,” Thẩm Thường Khiêm nói, “Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.”