"Thái tử nói có lý." Khương hoàng hậu lên tiếng: "Hoàng thất tự nhiên tôn quý không gì sánh kịp, thái tử thân làm thái tử, cưới thiếp thôi cần gì phải để ý thân phận."
"Bệ hạ vừa đến đã hỏi nhiều như vậy, người trẻ tuổi da mặt mỏng, nói nhiều sẽ xấu hổ."
Hoàng đế gật đầu.
Thẩm Cảnh Quân lạnh lùng nhìn bà ta.
Đúng như dự đoán, người đàn bà này làm gì tốt bụng như vậy.
Lời nói của bà ta uyển chuyển, chuyển hướng sang chuyện khác.
"Mấy năm qua vẫn luôn cảm thấy mấy đứa nhỏ cưới vợ sinh con còn quá sớm, hiện tại thái tử cũng đã tự nạp thiếp cho bản thân, cũng đã đến lúc nên định ra thái tử phi." Khương hoàng hậu cười nhạt, lời nói vô cùng đẹp đẽ: "Đông cung rộng lớn dù sao vẫn phải có nữ chủ nhân, toàn bộ đều dựa vào nữ quan cai quản khó tránh khỏi có chỗ sai sót, bệ hạ thấy sao?"
Hoàng đế không có chỗ nào không thuận theo: "Lời nói của Hoàng hậu rất đúng, thái tử đã làm lễ đội mũ, gia đình bĩnh thường đều đã làm phụ thân hết rồi. Trước kia vẫn luôn nghĩ, muộn nhất là hai năm để nhìn thử các cô nương, bây giờ cũng không nên tiếp tục kéo dài nữa."
Thẩm Cảnh Quân ngoài cười nhưng trong không cười: "Để phụ hoàng và hoàng hậu lo lắng rồi, nhi thần cảm thấy hiện giờ rất tốt, không có ý định lập thái tử phi. Không bằng nhìn thử nhị đệ, tuổi hắn cũng không còn nhỏ, bên người cũng không có cơ thiếp nào, hiện giờ nhìn xem đệ ấy thành dáng vẻ gì rồi."
"Nhiều năm trước, hoàng hậu nương nương nói nhi thần lớn rồi, ban thưởng Mộc lương đệ làm thiếp." Thẩm Cảnh Quân nhìn Khương hoàng hậu, trong giọng nói có vài phần bức bách, "Khương hoàng hậu nương nương không cần thiết phải bên này nặng bên kia nhẹ khiến cho nhị đệ không vui, cần phải làm thế nào cho phải."
Chính miệng Khương hoàng hậu nói, hắn tha mạng cho Mộc Lương đệ thì sẽ không làm khó Chi Chi nữa. Bây giờ lại muốn dùng thủ đoạn làm đảo lộn đông cung, thật sự là nên đánh chủ ý.
"Thái tử nói phải." Khương hoàng hậu thờ ơ cười nhạt: "Bản cung tất nhiên sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, thân phận thái tử phi không tầm thường. Thái tử nghĩ cẩn thận chí ít về tình có thể hiểu được, bản cung và bệ hạ sẽ không ép con, chúng ta từ từ chọn vậy, chỉ là hiện nay trong đông cung chỉ có một cơ thiếp, quả thực có chút lạnh lẽo."
Bà ta cha miệng cười nhẹ: "Sẽ khiến cho người ngoài nhìn vào lại tưởng bản cung khắt khe thái tử."
Rồi lại quay đầu nhìn về phía nữ quan hầu hạ bên cạnh: "Dẫn người tới đây."
Từ lúc Khương hoàng hậu nói muốn lập thái tử phi, Chi Chi có hơi bất ngờ. Nàng không biết liệu thái tử có thể từ chối ở trước mặt nhiều người như này không, nếu như đông cung có thái tử phi.......
Lúc này Khương hoàng hậu lại muốn đưa người đến, nàng lại tưởng rằng đó là người được chọn làm thái tử phi, trong lòng có hơi chua xót.
Nàng vô thức cuộn chặt tay, bình tĩnh nắm lấy góc áo của Thẩm Cảnh Quân.
Thẩm Cảnh Quân liếc mắt qua, vỗ vỗ tay nàng, ưu nhã rót cho mình một chén trà: "Hoàng hậu nương nương nhiều năm không thay đổi, năm đó tặng cơ thiếp cũng là ở gia yến, bây giờ vẫn thế?"
Khương hoàng hậu mặt không thay đổi: "Bản cung xưa nay ngu dốt, nghĩ mãi không ra cách mới, vẫn mong thái tử lượng thứ."
Bà ta ngu dốt thì trên đời này còn ai thông minh nữa.
Nữ quan đã đưa người đi vào trong điện.
Là hai nữ tử trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, quyến rũ mê người.
"Hai người này là con gái Giang Nam Mộc gia, Mộc gia cũng được coi là đại tộc, rất dễ dàng có thể nuôi ra hai khuê nữ thiên kiều bá mị*, bản cung vừa nhìn đã thấy thích liền nghĩ tới thái tử và Mạnh Châu còn chưa nghị thân, bên cạnh có thêm một người chăm sóc cũng tốt."
Thẩm Cảnh Quân lịch thiệp rót rượu, cười nhạt một tiếng nhưng lại không nói gì.
Chẳng qua trong nháy mắt, Thẩm Mạnh Châu đứng dậy cao giọng nói: "Mẫu hậu, con không muốn."
Khương hoàng hậu trầm ổn hơn người giống như cùng ngờ tới được phản ứng của hắn, không hề tức giận chỉ nói: "Mạnh Châu, đứa trẻ này ngày càng không hiểu chuyện, mẫu hậu đã phải chọn từ ngàn vạn người mới tìm ra được mỹ nhân, con từ chối như vậy là đang phụ lòng tâm ý của mẫu hậu sao?"
Chi Chi líu lưỡi, thủ đoạn của Khương hoàng hậu hình như còn cao hơn cả lần đầu gặp mặt.
Nhìn thì có vẻ là đang giáo huấn Thẩm Mạnh Châu nhưng từng câu từng chữ lại nhằm vào Thẩm Cảnh Quân. Nếu hắn từ chối, chính là không để ý đến tâm tư của mẫu hậu, Thẩm Mạnh Châu từ chối rồi lại đến Thẩm Cảnh Quân từ chối thì sẽ thành hai anh em này không biết tốt xấu, Khương hoàng hậu khổ sở đáng thương, nỗi khổ tâm bị người ta vứt bỏ.
Hai câu nói chính là khiến Thẩm Cảnh Quân tức nước vỡ bờ, còn bản thân làm ra vẻ dịu dàng vô tội, quả thật là quá đáng sợ.
Thẩm Mạnh Châu không có những suy nghĩ phức tạp như này, đang tính mở miệng phản bác nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Khương hoàng hậu, cả người rét run, không dám nói thêm gì nữa.
Thẩm Cảnh Quân mỉm cười: "Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, trăm cay nghìn đắng mới chọn được người, sao lại có thể đùn đẩy ra xa."
Hai người Khương hoàng hậu và Thẩm Cảnh Quân làm kẻ thù nhiều năm, có thể nói hiểu rất rõ tâm tư của đối phương. Vừa nghe thấy hắn mở miệng liền đã biết không nói được lời gì tốt, hơi thay đổi sắc mặt định cướp lời mở miệng trước.
Nhưng Thẩm Cảnh Quân lại trực tiếp đứng lên, áp đảo âm thanh trong trẻo của bà ta: "Nếu Khương hoàng hậu nương nương thật sự thích, không bằng giữ lại hai vị tiểu thư này ở trong cung làm bạn, dù sao thì hậu cung cũng trống nhiều năm, bất kể phẩm vị ra sao cũng sẽ không làm oan ức hai vị tiểu thư."
"Như vậy vừa thỏa mãn sự yêu thích của hoàng hậu nương nương đối với hai vị tiểu thư vừa không khiến nhị đệ không vui, càng vui hơn là phụ hoàng có thêm vài vị mỹ nhân, tam toàn kỳ mỹ* như này chẳng phải vừa vặn sao?" Thẩm Cảnh Quân cười nhạt, nhìn Khương hoàng hậu: "Khương hoàng hậu nghĩ sao?"
Suy cho cùng thể lực của đàn ông và phụ nữ khác biệt, Thẩm Cảnh Quân muốn áp đảo âm thanh của Khương hoàng hậu ngược lại cũng là chuyện đơn giản.
Khương hoàng hậu thua mất một thành, nhưng làm gì có chuyện dễ dàng nhận thua như vậy.
"Thái tử nói cũng có đạo lý, chỉ là hai vị tiểu thư này đang ở độ tuổi như hoa như ngọc, bản cung không nên vì tâm tư riêng của bản thân mà cản trở tiền đồ của các nàng. Không bằng thái tử mang các nàng vè đông cung đi, Đông cung cách Lạc Đức cung không xa, bản cung cũng có thể thường xuyên tìm các nàng nói chuyện cũng không khiến các nàng phung phí tuổi xuân trong cung, như này mới gọi là vẹn cả đôi đường."
"Lời này của hoàng hậu nương nương, thứ cho nhi thần không thể gật bừa."
"Nghe ý của ngài nói, sao lại tiến vào hậu cung của phụ hoàng gọi là phí hoài tuổi xuân, chẳng nhẽ vào đông cung của nhi thân không vậy sao?"
Sắc mặt hoàng đế cũng hơi trầm xuống.
Hoàng hậu.....
"Bệ hạ tuổi tác đã lớn, thân thể cũng không còn khỏe mạnh như trước nên chuyên tâm bồi dưỡng thân thể, nếu lại tuyển thêm phi tần vào cung sẽ tỏ ra là già mà không đứng đắn." Khương hoàng hậu tựa như không chút để ý sắc mắt ngày càng khó coi của hoàng đế, quyết tâm muốn nhét người vào đông cung.
Vất vả mãi mới tiễn đi được Mộc lương đệ, Thẩm Cảnh Quân điên mới để bà ta nhét người vào đông cung.
"Nhưng nhi thần cũng không thể đón người vào đông cung." Thẩm Cảnh Quân giống như vô cùng khổ sở, nhìn Khương hoàng hậu rồi cười nhạt: "Lúc nhi thần ra đời, đại sự nói ngày sinh của nhi thần âm khí nặng, cần phải bồi dưỡng ngay cả chúc thọ cũng không được."
"Thái tử đã trưởng thành rồi, cũng đã đến lúc không cần phải e ngại những âm khi kia nữa rồi."
"Không thể không sợ ạ" Thẩm Cảnh Quân cười nhẹ: "Mấy ngày trước đại sư nói với nhi thần, nói nữ tử bản tính thuần âm. Nếu như nhi thần muốn vĩnh viễn bình an, nữ tử bên người nhiều nhất cũng chỉ có một nhiều quá sẽ hại thân. Cũng bởi vì nguyên nhân này, nhi thần đã ngay trong đêm đưa Mộc thị đi, nhi thần thực sự rất lo lắng."
Sắc mặt Khương hoàng hậu chưa từng khó coi như bây giờ.
Thái tử càng ngày càng giỏi, lí do gì cũng có thể nghĩ ra được, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp Khương hoàng hậu đội mặt nạ nói láo.
Thiếu niên bị bức thoái vị vào mấy năm trước vô cùng thiện lương hơn bây giờ.
"Qua nhiều năm như vậy, phụ hoàng và hoàng hậu nương nương vì sức khỏe của nhi thần mà phải cực khổ lo lắng, nhi thần cũng chỉ có thể bảo vệ tốt thân thể này." Thẩm cảnh Quân lấy lệ, cười nhạt: "Để ra xa đi, trước kia hoàng hậu nương nương chính miệng nói, lời của đại sư thà rằng tin là có, không thể tin là không, không bằng lòng cho nhi thần tổ chức sinh thần."
"Bây giờ nhi thần nghĩ lại, quả thật vô cùng tán thành. Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ đúng là tài trí hơn người, ắt hẳn sẽ chú ý đến thân thể của nhi thần, sẽ không ép nhi thần nạp thiếp."
Trước kia Khương hoàng hậu từng lấy lí do này chèn ép hắn, hiện giờ cũng coi như gieo gió thì gặt bão.
Khương hoàng hậu dịu dàng nói: "Đứa trẻ này, nếu đại sự đã nói như vậy, vậy vì sao không nói thẳng ra, không nên ôm hết vào người như vậy. Nhỡ đâu bản cung không biết như vậy sẽ làm tổn thương cơ thể con, chẳng phải là ta có tội sao."
Quả là một người mẹ kế dịu dàng rộng lượng.
Chi Chi trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đối chọi nhau, lúc này vừa mới phục hồi tinh thần lại, trong đầu toàn là vẻ khiếp sợ.
Hai người rõ ràng đã sớm xé mặt nhau, nàng cảm giác nếu có thể đánh trực tiếp kết quả khéo có thể hư tình giả ý, thổi phồng lẫn nhau.
So sánh trình độ với những người này, ngược lại là nàng quá non.
Thẩm Cảnh Quân cười như không cười: "Đó là nhi thần cũng không ngờ tới hoàng hậu lại kiên trì như vậy."
"Mà cũng không phải là lời gì tốt lành cả, đang là thời điểm cuối năm sao nhi thần có thể nói thẳng ra như vậy được, làm cho mọi người mất hết hào hứng. Nếu không phải hoàng hậu nương nương cứ phải thúc ép nhi thần đưa hai vị tiểu thư vào đông cung, bằng không nhi thần cũng muốn giấu giếm cả đời."
"Có điều dòng dõi thê thiếp là chuyện lớn, không thể coi nhẹ." Khương hoàng hậu cười nhạt giống như không nghe ra sự mỉa mai của hắn, tiếp tục ân cần nói: "Ngày khác tìm đại sư vào cung tính toán lần nữa xem, nếu không còn trở ngại thì lại tuyển người cho thái tử."
Nói đến cuối vẫn không chịu bỏ cuộc, hận không thể bài bố Thẩm Cảnh Quân.
"Cái này sợ là không ổn." Thẩm Cảnh Quân phủi áo, "Dân gian có câu tục ngữ mạng càng tính thì càng mỏng, nếu đại sư trong một năm xem quá nhiều, e là sẽ hao tổn tuổi thọ."
"Bổn cung lại chưa từng nghe thấy lời đồn đãi như vậy, thái tử chắc là bị lừa rồi."
"Vẫn câu nói cũ, thà rằng tin là có, không thể tin là không."
"Thái tử nói phải." Bên cạnh Khương hoàng hậu vang lên một âm thanh vô cùng lạnh lùng, hoàng đế đứng một bên nhìn vợ con đấu khẩu, cuối cùng quyết định đánh gãy.
"Nếu đã không phù hợp vậy thì không nên cố chấp nhét cho thái tử, chuyện đoán mệnh đừng nhắc lại nữa, hai nữ tử này hoàng hậu chọn kỹ rồi ban cho con cháu tôn thất." Dừng như ông có chút không vui, không thèm nhìn Khương hoàng hậu.
"Bệ hạ, chuyện nạp thiếp không vội nhưng thái tử đã hai mươi tuổi rồi..."
"Phụ hoàng anh minh." Thẩm Cảnh Quân khom người: "Sự lo lắng của hoàng hậu nương nương nhi thần vô cùng cảm kích, nhưng lời của đại sự không thể không tin, chỉ có thể cô phụ tấm lòng của hoàng hậu nương nương."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]