Chuyện trước kia của thế tử Giang Ninh Vương vẫn luôn là điều cấm kỵ. Mọi người đều sợ đắc tội Giang Ninh vương phủ, không dám nhắc tới, không ngờ thái tử điện hạ lại không hề kiêng kị nói ra. Mọi người muốn cười nhạo lại không dám, nhưng cũng không kìm nén nổi. Kìm nén cái này cũng không khó, mọi người đều im lặng, bầu không khí trong điện vô cùng lạnh lẽo.
Đỗ Văn Trú gõ bàn một cái, trong mắt đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Quân, "Ngươi.."
Thẩm Cảnh Quân kéo tay Chi Chi đi về phía trước, giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của hắn.
Đỗ Văn Dĩnh bình chân như vại, cười nói: "Huynh trưởng đây là thẹn quá hóa giận à? Nhưng điện hạ có nói gì đâu...Huynh chột dạ à?"
Hắn thấy ngứa mắt tiểu mỹ nhân bên cạnh điện hạ, vừa nhìn đã biết đây là một nữ tử tâm cơ, còn ức hiếp người khác. Nhưng nếu bắt hắn đứng về phe anh trai, Đỗ Văn Dĩnh lại không chút do dự quẳng đi người huynh trưởng có bệnh này của hắn.
Đỗ Văn Trú suýt nữa tức chết ở đây, chính là chưa nói cái gì mới khiến hắn tức giận, ngay cả chỗ để phản bác cũng không có, giống như hắn có tật giật mình vậy. Ngược lại hắn lại mong chờ Thẩm Cảnh Quân nói ra, cùng lắm thì đại náo một trận để mọi người nhìn xem thái tử ức hiếp người khác như nào.
Đáng tiếc....đáng tiếc bây giờ hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Đỗ Văn Trú cảm giác bản thân sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-thiep/3416355/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.