Lâm Duyệt Vi lại ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh, Vương Viên Viên hỏi: "Em đang tìm gì vậy?" Lâm Duyệt Vi hỏi: "Khuất Tuyết Tùng đâu?" "Nàng không phải đang......" Vương Viên Viên quay đầu, không phát hiện người vốn đang ở chỗ nàng nghĩ, "Ủa? Vừa nãy còn ở chỗ này mà?" Vương Viên Viên lại hỏi, "Em tìm nàng làm gì?" Lâm Duyệt Vi lắc đầu: "Không có gì." Một lần là trùng hợp? Hai lần vẫn là trùng hợp sao? Lần trước chính do Khuất Tuyết Tùng đánh bậy đánh bạ làm nàng thoát khỏi hiện thực nhập diễn, lần này lại khiến nàng cảm nhận nguy cơ hiện thực nhập diễn lần nữa, mới có mấy ngày, sao có thể trùng hợp liên tục hai lần mà không do Khuất Tuyết Tùng được? Lâm Duyệt Vi lấy notebook từ trong túi, vừa dùng bút ghi lại gì đó, vừa thuận miệng hỏi Vương Viên Viên: "Trợ lý của chị ấy bị sa thải rồi sao?" "Rồi." "Chị ấy không phải còn có một chuỗi trợ lý sao?" "Đúng vậy." Giờ Vương Viên Viên mới chú ý tới, sau khi Phương Văn rời đi, chuỗi trợ lý suốt ngày theo đuôi Khuất Tuyết Tùng cũng không thấy đâu nữa, "Hôm nay hình như cũng không thấy bọn họ." Bút trong tay Lâm Duyệt Vi dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng phòng hóa trang, rồi thu hồi ánh mắt. Lâm Duyệt Vi có cảnh diễn đêm, còn Khuất Tuyết Tùng chỉ có cảnh diễn buổi chiều, quay xong liền trở về, Lâm Duyệt Vi muốn tìm một cơ hội hỏi rõ ràng, nhưng đối với một người luôn cách xa mọi người ngàn dặm như Khuất Tuyết Tùng, có cho nàng cũng không dám tiến lên. Tần Lê thừa dịp ăn cơm cũng ở lại, lo lắng mà nhìn nàng: "Em không sao chứ?" "Em có sao đâu chứ?" Lâm Duyệt Vi không hiểu hỏi lại. "Hôm nay buổi sáng tôi thấy em đi cùng Khuất lão sư." Tần Lê chưa nói đến quá minh bạch. "Nàng chỉ cùng em ăn bữa sáng thôi." Lâm Duyệt Vi giải thích, nhưng ánh mắt Tần Lê nói cho nàng biết dường như anh đã tin chắc vào chuyện này, Lâm Duyệt Vi đột nhiên cảm thấy bực bội, cơn bực bội này từ đâu mà đến, nàng không rõ lắm, nàng chỉ biết mình không thích chủ đề này, cũng không thích Tần Lê dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng. "Tần đại ca, em bỗng nhớ tới một vấn đề muốn hỏi anh, chính là......" Lâm Duyệt Vi dùng kịch bản dời đi lực chú ý của Tần Lê. Lần này Lâm Duyệt Vi diễn đêm kéo dài đến tận rạng sáng hôm sau, đến khi nàng rời phim trường, ngồi trên về xe khách sạn, Cố Nghiên Thu đã gởi tin nhắn chúc nàng ngủ ngon từ lúc nào, sau đó còn gởi thêm một tin nhắn. 【 Tây Cố: đếm ngược ngày gặp lại --6 ngày 】 Lâm Duyệt Vi bèn nói cùng Vương Viên Viên nói: "Gần cuối tuần chị nhắc nhở em một chút." Vương Viên Viên: "???" Lâm Duyệt Vi mê mẫn mỉm cười với di động. Vương Viên Viên hiểu ra rất nhanh: "Thăm ban?" Lâm Duyệt Vi gật đầu. Vương Viên Viên nói: "Ok, nhưng cuối tuần Trần tỷ sẽ tới đó." Lâm Duyệt Vi giật mình, tâm đang bình ổn nháy mắt nhộn nhạo : "Chị nói cái gì?" Vương Viên Viên phụt cười ra tiếng, nói: "Gạt em thôi." Lâm Duyệt Vi đáp trả cô bằng ánh nhìn lạnh như băng: "Lần sau còn nói bậy em sẽ khấu trừ tiền thưởng của chị." Bây giờ Lâm Duyệt Vi càng ngày càng giống nhân vật Bạch Thuật, trước đây nàng còn phòng bị Vương Viên Viên, mỗi khi nói chuyện đều phải lo lắng có nói gì sai không, cho nên bây giờ mới có thể thuận miệng đem những lời đùa giỡn này treo ngoài miệng. Vương Viên Viên nói: "Cần chị làm gì sao?" Lâm Duyệt Vi nói: "Cần chị kín miệng một chút." Vương Viên Viên làm tư thế như kéo khóa trên miệng, cô đã đáp ứng với Lâm Duyệt Vi không nói thì sẽ không nói, bất quá cô vẫn rất tò mò về đối tượng thần bí của Lâm Duyệt Vi. Lâm Duyệt Vi vừa về khách sạn đã trực tiếp vọt đi tắm rửa rồi ngủ, một đêm không mộng, vừa rời giường nàng đã đội mũ, xuống nhà hàng khách sạn ăn buffet. Lâm Duyệt Vi liên tiếp mấy ngày đều gặp được Khuất Tuyết Tùng ở chỗ này, nhưng hôm nay mãi cho đến cơm nước xong cũng chưa thấy nửa phân góc áo của người ta, cũng cảm thấy không quen. Tới phim trường rồi nàng mới biết vì sao, Khuất Tuyết Tùng lại phô trương thanh thế ngồi trên xe, bên người vây quanh một vòng người hầu hạ, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt. Có một người chuyên phụ trách đút bữa sáng cho nàng, một người khác bưng cà phê, hết sức xa hoa. Lâm Duyệt Vi đánh mất ý nghĩ tiến lên bắt chuyện, an tĩnh mà ngồi yên ở vị trí của mình, Khuất Tuyết Tùng cũng không thèm để người như nàng vào mắt. Ngoại trừ ngày đầu tiên Khuất Tuyết Tùng tới đây cùng đạo diễn nhiệt tình hữu hảo hỏi trước hỏi sau, thì thái độ sau đó ở phim trường đều luôn lãnh đạm, nên mỗi khi nàng đóng phim đều có thể dùng một giây để nhập diễn, chẳng những đối với Lâm Duyệt Vi như vậy, mà ngay cả những người khác cũng thế, cho nên tương đối mà nói, Lâm Duyệt Vi không được xem như một người đặc biệt cỡ nào. Cứ như thế an tường không có việc gì mà qua một tuần, rốt cuộc cũng tới ngày thứ sáu. Buổi sáng ngày thứ sáu, Lâm Duyệt Vi nhảy vào thang máy, Vương Viên Viên đi theo nàng nhắc nhở nàng lần thứ ba: "Ổn trọng một chút, ổn trọng một chút." Lâm Duyệt Vi ổn trọng mà vào nhà hàng, thừa dịp không ai chú ý tới mà nhảy nhót một đoạn. Vương Viên Viên: "......" Vương Viên Viên hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Lâm Duyệt Vi dừng chân, cầm lấy khay: "Em tự lấy." Vương Viên Viên cảm thán nói: "Nếu em cứ thế này mỗi ngày thì tốt quá." Lâm Duyệt Vi cười ha ha: "Chị đừng tưởng bở." Tạm thời Lâm Duyệt Vi vì cảm xúc bản thân mà dễ dàng bị ảnh hưởng vai diễn, cả ngày nàng đều nghĩ đến buổi tối có thể gặp được Cố Nghiên Thu, lúc quay phim yêu cầu cảm xúc gì cũng khó biểu đạt ra, sứt đầu mẻ trán mấy lần mới miễn cưỡng qua cảnh, một quả tim nôn nóng như lửa đốt bỗng bị tưới lạnh đi không ít. Khuất Tuyết Tùng dẫn theo cả đoàn trợ lý đi ngang qua người nàng, dùng ngón tay gõ lên đầu nàng vài lần. Lâm Duyệt Vi: "!!!" Nàng mém tí đứng bật dậy. Lâm Duyệt Vi hỏi Vương Viên Viên bên cạnh: "Vừa nãy có phải nàng đánh em không?" Vương Viên Viên rối rắm nói: "Cũng chỉ đánh, mà là gõ gõ." Lâm Duyệt Vi nói: "Giỡn à, nàng dựa vào cái gì chứ?" Vương Viên Viên: "Có thể do cảm thấy em diễn không ưng ý, cho nên trừng phạt em một chút?" Lâm Duyệt Vi: "......" Khuất Tuyết Tùng tính là cọng hành gì chứ, muốn phạt cũng không tới phiên nàng! Được rồi, nể mặt hôm nay Cố Nghiên Thu tới, nàng không thèm so đo tính toán với Khuất Tuyết Tùng. Khuất Tuyết Tùng muốn trợ lý phải thật nghe lời, một chữ cũng không được nói nhiều, dù có phát hiện phần lớn thời gian lúc Khuất Tuyết Tùng không đóng phim, lực chú ý đều tập trung vào người mới Lâm Duyệt Vi, dù cho nàng cố ý vòng đến trước mặt người ta, hay gõ lên đầu nàng ấy một chút, ấu trĩ đến không chịu nổi cũng không được nói. Khuất Tuyết Tùng đổi trợ lý mới xong rất hài lòng, nàng vào nghề lâu như vậy rồi, trong giới có chuyện gì mà nàng không biết, không cần trợ lý phải tới nhắc nhở nàng nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Đặc biệt là vào cảnh ngộ như bây giờ, trong lòng nàng cùng Phương Lâm đều biết rõ ràng, lần này khi hiệp ước đến kỳ đáo hạn, hai người bọn họ sẽ đường ai nấy đi, hiện tại bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Phương Lâm an bài tất cả quảng cáo cho nàng, cả năm không dừng, mà nàng trong cường độ công tác cao "Tuyệt đối" được tự do, Phương Lâm sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì. Thận trọng từ lời nói đến việc làm nhiều năm như thế, thật vất vả mới tích góp được chút tự do riêng tư, tùy hứng một chút nàng vẫn chịu trách nhiệm được. Thấy Lâm Duyệt Vi giận mà không dám nói gì, rõ ràng trong lòng ôm một bụng nghi vấn lại không dám tiến lên dò hỏi, dáng vẻ thật cẩn thận, chẳng phải rất thú vị sao? Khuất Tuyết Tùng không ngại khiến điều thú vị nhỏ nhoi này kéo dài hơn một chút. Khuất Tuyết Tùng vừa trợt ngón tay, lướt thông tin cá nhân về Lâm Duyệt Vi trên di động, thì điện thoại bỗng run lên. Là người đại diện Phương Lâm. Phương Lâm: "Tôi tính đổi lại chút lịch trình ngày mai, em tới thành phố H quay quảng cáo." Khuất Tuyết Tùng: "Ừm." Phương Lâm: "Trợ lý thế nào?" Khuất Tuyết Tùng nhìn lướt qua đối phương, dưới ánh mắt kinh sợ của đối phương, cười vào điện thoại nói: "Cũng không tệ lắm." Trợ lý mới nhẹ nhàng thở ra. Phương Lâm: "Vậy được rồi, có gì cứ phân phó cô ấy." Khuất Tuyết Tùng: "Ừm." Phương Lâm: "Em muốn ăn gì? Hai ngày nay tôi ở thành phố X, có chút đặc sản còn rất nổi danh, nếu không tôi gởi qua cho em một ít?" "Không......" Giọng Khuất Tuyết Tùng cứng lại, sửa miệng, "Cũng được, anh cứ gởi tới đi." Lâm Duyệt Vi không biết cũng không rảnh suy nghĩ về tiểu tâm kế Khuất Tuyết Tùng, nàng từ buổi sáng chỉ mong cho tới chạng vạng, vừa đóng máy đã không thấy bóng dáng đâu. Cố Nghiên Thu ở bên này cũng như dẫm phải mìn chỉ muốn phi cơ bay nhanh hơn một chút, chờ đến khi máy bay đáp xuống phi trường của thành phố N nơi Lâm Duyệt Vi quay phim thì đã hơn 10 giờ tối, cô vội gọi điện thoại cho Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi nói nàng đang ở bên ngoài chờ, vừa ra sẽ thấy. Cố Nghiên Thu nghe giọng nói của nàng đầy trêu chọc, đã đoán được Lâm Duyệt Vi hẳn sẽ giở trò gì đây, hỏi nàng thì khẳng định cũng hỏi không ra, cô chỉ có thể mang lòng hiếu kỳ tò mò đi ra ngoài. Cố Nghiên Thu nhìn chung quanh bốn phía, bởi vì trời đã tối, thành phố N lại không phải thành thị phồn hoa, người tới phi trường đón cũng không nhiều lắm, mà giữa đám người thưa thớt này, giơ giấy đề tên thì sẽ rất bắt mắt. Cố Nghiên Thu cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy trên một tờ giấy đề "Nhỏ mọn lại thù dai", người cầm là một cô gái trẻ ngoài hai mươi, đeo mắt kính, diện mạo bình thường. Cố Nghiên Thu cúi đầu đánh chữ: 【 Tây Cố: Nhỏ mọn lại thù dai? 】 Lâm Duyệt Vi đang trốn trong một góc khuất nhưng vẫn thấy được cổng ra vào khẽ nhếch khóe môi, trả lời: 【 Hai chữ Mộc: Đúng rồi, chính là nàng, nàng là trợ lý của em, tên Vương Viên Viên 】 【 Tây Cố:......】 Mười phút trước.
Sau khi ở ngoài sân bay lang thang một vòng không rõ mục tiêu, Lâm Duyệt Vi xuất hiện ở trước cửa ra, nơi chuyến bay của Cố Nghiên Thu sẽ hạ cánh, giao cho Vương Viên Viên một nhiệm vụ gian khổ. "Chờ lát nữa đối tượng của em sẽ từ cổng này ra." Lâm Duyệt Vi từ trong túi rút ra một tờ giấy A4 đã chuẩn bị từ lâu, có năm chữ to được dùng bút ký tên viết lên: NHỎ MỌN LẠI THÙ DAI. "Chị cầm tờ giấy này, nhớ để ở trước người, người ấy thấy sẽ tự động tới chỗ chị." "......" Vương Viên Viên bất đắc dĩ tiếp nhận. Cô rốt cuộc đã làm gì sai mà phải ở chỗ này ăn loại cẩu lương này. Vương Viên Viên đợi trong chốc lát, trước mặt đi qua không biết bao nhiêu đàn ông cao lùn béo gầy, đẹp xấu đủ loại, mỗi khi nhìn thấy một soái ca, cô đều dán mắt vào đối tượng, giơ giấy A4 trong tay lên cao hơn một chút, để đối phương thấy rõ ràng, mỗi lần người ta thấy xong thì đều mắt nhìn thẳng đi lướt qua, có còn người bởi vì chữ trên giấy mà lộ vẻ không vui trừng mắt với cô. (Ảnh minh họa - cám ơn bạn Dino Y Hân trên facebook đã share hình với es) Tận đến khi có một cô gái trẻ tuổi trên người khoác một chiếc áo gió dài phong cách thời thượng, cao hơn cô nửa cái đầu đi tới trước mặt cô, dùng giọng nói trong trẻo ngân vang như tiếng chuông bạc hỏi: "Vương Viên Viên?" Vương Viên Viên sửng sốt một chút: "Là tôi." Cố Nghiên Thu tháo kính râm xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp không chê vào đâu được, mỉm cười nói: "Chào em, tôi là Lâm...... Nàng kêu tôi tới tìm em." Vương Viên Viên: "......" Vương Viên Viên: "???" Vương Viên Viên: "!!!" Vì lý do gì Lâm Duyệt Vi không nói trước cho cô biết đối tượng của nàng là bạn gái không phải bạn trai chứ?! Cô nhìn về phía sau, đâu đâu cũng là cột trụ, cụ thể cũng không biết Lâm Duyệt Vi đang ở đâu. Cố Nghiên Thu cài kính râm lên cổ áo, nhìn theo ánh mắt Vương Viên Viên, nhướng mày nói: "Nàng ở đàng kia à?" "Em, em không biết." Vương Viên Viên không biết vì sao lại khẩn trương. "Chờ một lát, tôi gọi điện thoại cho nàng." Cố Nghiên Thu tựa như oán giận lại tựa như dung túng mà nói, "Người này..." Vương Viên Viên ngơ ngác mà nhìn cô, mãi cho đến khi Cố Nghiên Thu dùng một chiếc điện thoại lôi được Lâm Duyệt Vi đang trốn ở một góc nào đó ra, rồi một hàng ba người rời khỏi sân bay về khách sạn, Vương Viên Viên vì sao phải tới? Bởi vì cô phải làm tài xế. Trong lúc Vương Viên Viên thỉnh thoảng lại nhìn vào kính chiếu hậu, bởi vì bận tâm Vương Viên Viên ở đây, nên Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu cũng không làm ra bất luận hành động thân mật nào, chỉ nắm lấy tay nhau, nhỏ giọng để Vương Viên Viên không nghe rõ nói chuyện với nhau. Vương Viên Viên cố lục lọi ký ức từ nhỏ tới lớn xem Cố Nghiên Thu có phải vị minh tinh nào cô từng gặp qua hay không, nhưng cho dù nó bới hết toàn bộ lên, cũng không tìm được tên người có thể gắn ghép cùng Cố Nghiên Thu ở trước mắt đây, chẳng lẽ là người thường? Người xinh đẹp như thế mà cư nhiên không xuất đạo? Này nếu mà để cho công ty săn minh tinh nào đó phát hiện, thì đã sớm đem người đào đến công ty mất rồi. Thật sự không phải vị minh tinh nào cô không biết sao? Vương Viên Viên dẫn hai người đến phòng, nhịn không được hỏi: "Vi Vi, vị này......" Lâm Duyệt Vi giới thiệu nói: "Đây là bạn gái em." "Biết rồi." Vương Viên Viên ngập ngừng nói, "Nàng là minh tinh sao?" Lâm Duyệt Vi dở khóc dở cười mà nói: "Không phải, chỉ là người thường thôi." "Hức." Vương Viên Viên được giải đáp nghi vấn, bèn lên lầu. Lâm Duyệt Vi vừa đóng cửa, Cố Nghiên Thu đã đè nàng lên ván cửa, hôn lên môi nàng. Căn phòng khách sạn lạnh băng quạnh quẽ nháy mắt trở thành hư không, không khí nhiệt tình mà kiều diễm tràn ngập toàn bộ gian phòng. Một tay Cố Nghiên Thu vuốt trên mặt Lâm Duyệt Vi, tay còn lại ôm lấy eo nàng, nhiệt liệt mạnh mẽ hôn nàng. Lâm Duyệt Vi: "......" Từ từ đã, hình như không đúng chỗ nào đấy. Nhưng hô hấp của Lâm Duyệt Vi đều đã bị đôi môi đối phương cướp lấy, nàng chỉ đành phải dán lưng vào ván cửa, nghiêng đầu đón ý đáp trả nụ hôn cách nửa tháng này. Hương vị mang mùi trầm hương quen thuộc trên người Cố Nghiên Thu, khiến Lâm Duyệt Vi cơ hồ muốn lạc trong vòng tay ấm áp của cô, tay nàng đầu tiên nắm lấy tay Cố Nghiên Thu, sau lại chậm rãi chuyển dời đến cổ tay, vuốt ve chuỗi Phật châu trên cổ tay cô. Phật châu lạnh lẽo cùng đôi môi nóng bỏng hình thành hai cảm xúc tương phản mãnh liệt, ý nghĩ trong đầu Lâm Duyệt Vi vụt qua như những tia sáng, thần trí mê loạn bị bản năng sai xử, dần dần mất đi khống chế. Nụ hôn triền miên bất tận, hai người thân mật tiếp xúc gần hơn, Lâm Duyệt Vi lôi kéo Phật châu của Cố Nghiên Thu, nhưng trực giác nói cho nàng biết thứ nàng muốn lôi kéo không phải chuỗi Phật châu này, mà nàng muốn càng nhiều hơn nữa. Cố Nghiên Thu sợ nàng kéo đứt Phật châu, đành phải dùng một bàn tay đè lại hành động của nàng. Sau khi rời môi, Cố Nghiên Thu hô hấp dồn dập, cả gương mặt Lâm Duyệt Vi nóng lên, trong mắt ẩn ẩn chất chứa một tầng hơi nước mông lung. Cố Nghiên Thu cúi đầu nhìn Phật châu, nói: "Sao em lại......"
Cô đột nhiên dừng lại. Lâm Duyệt Vi nửa người nhũn ra, vẫn dựa vào lòng Cố Nghiên Thu, ngửa đầu nhìn cô, thở dốc nói: "Lại cái gì?" "Không biết nữa, nhưng giống như sói đói muốn băm chị ra bỏ vào bụng?" Cố Nghiên Thu nghĩ nghĩ, rồi nói. "Xác thật hơi giống." Lâm Duyệt Vi cười nói. "Vậy em tới đây ăn đi." "......" biểu tình Lâm Duyệt Vi cực kỳ vi diệu. Cố Nghiên Thu thật không hiểu ý nghĩa của những lời này hay thật sự giả không biết? Dựa theo tính cách da mặt mỏng như cô hẳn là không biết đi. Kỳ thật đừng nói Cố Nghiên Thu, ngay cả Lâm Duyệt Vi cũng chỉ biết nghĩa rộng của từ này mà thôi, đối với hàm nghĩa cụ thể của từ này thì cho dù có giải thích nàng cũng chỗ biết chỗ không, trong TV cùng lắm chỉ diễn đến đoạn cởi quần áo chui vào ổ chăn, rồi trời tối bỗng sáng lên. Vì phòng ngừa Lâm Duyệt Vi lại xuống tay với Phật châu của cô lần nữa, Cố Nghiên Thu bèn tháo xuống đặt lên tủ đầu giường. Dáng người Cố Nghiên Thu rất tuyệt, lúc ở nhà Lâm Duyệt Vi từng thấy cô mặc áo ngực thể thao nên cũng có chút kiến thức, bây giờ cô cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới mặc quần ngắn, lúc khom lưng để lộ đường cong vòng eo rất mê người. Lâm Duyệt Vi bước qua, ôm lấy Cố Nghiên Thu từ phía sau, hai tay do dự một chút, cuối cùng vẫn ôm lấy eo cô. Cố Nghiên Thu muốn quay người, thì bị Lâm Duyệt Vi ngăn lại. Lâm Duyệt Vi có vóc người gần bằng cô, chênh lệch không vượt quá hai centimet, Lâm Duyệt Vi chuẩn bị đủ tâm lý, nhắm hai mắt run rẩy cẩn thận hôn lên phần cổ gần tai của Cố Nghiên Thu, xúc cảm hoàn toàn xa lạ cùng tâm lý tràn đầy hưởng thụ khiến đại não Lâm Duyệt Vi phút chốc trống rỗng. Làn da như bị điện giật, khiến Cố Nghiên Thu đứng hình tại chỗ. Lâm Duyệt Vi hoảng đến vô định, bấm móng tay vào chính lòng bàn tay của mình, tự cường trấn định nói: "Cảm giác thế nào?" Cố Nghiên Thu không dám hé răng. Lâm Duyệt Vi đánh bạo lại hôn thêm một lần, vẫn nơi chốn cũ. Cố Nghiên Thu vẫn không phản kháng, Lâm Duyệt Vi thử thăm dò duỗi đầu lưỡi một chút, Cố Nghiên Thu giật mình run nhẹ, Lâm Duyệt Vi đang muốn không ngừng cố gắng, Cố Nghiên Thu bỗng xoay người lại, hiếm khi thấy cô nói lắp: "Em, chị, có phải em muốn......" Hai má Lâm Duyệt Vi đã đỏ hồng tự bao giờ. Mặt Cố Nghiên Thu bỗng chốc lộ vẻ khó xử nói: "Có phải quá nhanh hay không?" Cô không phải Trình Quy Diên, không thể cùng một người vừa ở bên nhau không bao lâu đã phát sinh quan hệ thân mật nhất. Dù rằng lần trước cô xác thực đã mù quáng học tập Trình Quy Diên, động ý niệm sắc dụ, nhưng trước nay chưa từng nghĩ tới muốn một bước này đến mau như thế. Lâm Duyệt Vi bị cô nói trúng trở nên xấu hổ, nói: "Không phải, chị hiểu lầm rồi, kỳ thật em không nghĩ chuyện này." Cố Nghiên Thu dường như nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi." Lâm Duyệt Vi vừa vứt nguyên cái bản mặt đi, bèn bày tỏ ý định nên sớm về phòng của mình với Cố Nghiên Thu. Cố Nghiên Thu không dự đoán được chuyện này, kinh ngạc nói: "Em không ngủ cùng chị sao?" "Không tiện. Khách sạn có rất nhiều người trong đoàn phim, có thể sẽ có người nói bậy." "Àh." Cố Nghiên Thu biểu đạt sự không vui thực rõ ràng. Lâm Duyệt Vi lập tức mềm lòng nói: "Nếu không em dỗ chị ngủ, dù sao cũng muộn rồi." Nàng nghĩ thầm nếu nàng là một vị hoàng đế thời cổ đại, khẳng định cũng là một hôn quân. Lâm Duyệt Vi sửa chủ ý sửa đến mau như thế, Cố Nghiên Thu ngược lại bị lấy lòng, cười nói: "Không cần, em về đi." "Không nhỏ mọn và ghi thù?" "Tuyệt đối sẽ không." Cố Nghiên Thu bất đắc dĩ mà cười. Cô càng nói như thế Lâm Duyệt Vi càng luyến tiếc cô, nói: "Vậy em ở lâu hơn một chút, bây giờ cũng chưa khuya lắm, còn chưa tới 11 giờ nữa." Cọ tới cọ lui đã tới 11 giờ rưỡi rồi, Cố Nghiên Thu thúc giục nàng lần thứ ba: "Mau đi đi, ngày mai em kêu trợ lý chứng minh công tác cho chị, chúng ta vào cùng lúc." Lâm Duyệt Vi ai oán mà nói: "Chị đuổi em à." Cố Nghiên Thu: "......" Cô bèn nói: "Vậy em đừng đi." Lâm Duyệt Vi từ trên giường như viên đạn ngồi bắn dậy, thừa dịp trong lòng còn cổ dũng khí phải đi về, vội không quay đầu lại mà xông ra ngoài. Ba phút sau. 【 Hai chữ Mộc: Về phòng rồi 】 【 Tây Cố: [ Trái tim ]】 【 Hai chữ Mộc: Em rất nhớ chị】 【 Tây Cố: Không phải vừa mới gặp mặt sao? 】 【 Hai chữ Mộc: A a a a a a 】 Cố Nghiên Thu nhìn di động trước mắt bất đắc dĩ mà thở dài, Lâm Duyệt Vi ở bên kia sắp lâm vào điên cuồng, cô cũng không kém gì nàng. Nhưng không ngờ ngàn dặm xa xôi tới đây một chuyến, vội vàng gặp mặt đã phải một người trên lầu một người dưới lầu. 【 Hai chữ Mộc: Nói bậy cho nói bậy luôn, em xuống chỗ chị, chờ em [ mỉm cười ]】 Chưa đầy ba phút, Lâm Duyệt Vi đã quay lại, lúc nàng xông vào cửa mém tí thì xô Cố Nghiên Thu té xuống đất. Cố Nghiên Thu lui lại mấy bước, đánh tan lực độ Lâm Duyệt Vi xông tới, may mà đóng cửa lại kịp.
Lâm Duyệt Vi không ngừng ngửi mùi trên cổ cô, mới vừa rồi giống sói con hung ác, bây giờ lại dính người giống cún con vô hại. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Nghiên Thu, thổ lộ lần nữa: "Em rất nhớ chị." Cố Nghiên Thu gật đầu: "Ừm." Lâm Duyệt Vi: "......" Cố Nghiên Thu lại nói một câu: "Chị cũng vậy." Lâm Duyệt Vi: "......" Điều này không giống những gì nàng đoán, Cố Nghiên Thu trộm chất chứa nhiều lời nói mật ngọt trong lòng như vậy, sao không thể tùy tiện nói cho nàng nghe vào thời điểm gặp mặt thế này chứ? Lần trước nào là "chị nhớ em" "Cho em xem" giống như không cần tiền vậy, bây giờ lại kín bưng như hũ nút, cho dù có đạp ba phát cũng không ra được một cái rắm. Hai người ngắm nhìn nhau, Cố Nghiên Thu dùng ánh mắt biểu đạt nghi vấn của mình. Lâm Duyệt Vi nói: "Không có gì." Cưỡng bức ra được lời âu yếm cũng không ngọt. Cố Nghiên Thu nói: "Em thật muốn ở chỗ này ngủ sao?" Lâm Duyệt Vi gật đầu. Cố Nghiên Thu nhìn nhìn trái phải, không biết suy nghĩ gì, quay mặt đi nói với Lâm Duyệt Vi: "Em tắm trước hay chị tắm trước?" Chỉ vậy thôi à? "Em tắm trước." Lâm Duyệt Vi nói. Tắm trước có thể có cơ may tận tình xem xét mỹ nhân đi tắm cởi đồ, còn tắm sau thì chỉ có thể thu hoạch được một mỹ nhân ngồi trên giường đọc sách, nàng khôn khéo mà. "Ừm, em đi đi." Lâm Duyệt Vi chờ một lúc lâu cũng không chờ được lời mà nàng muốn nghe, căm giận bước vào phòng tắm, tắm xong mới nhớ ra nàng quên lấy đồ xuống, khách sạn có chuẩn bị áo ngủ khăn lông Lâm Duyệt Vi sợ dơ không dám mặc, bèn đẩy cửa mở ra một chút, hô: "Cố Nghiên Thu?" "Xảy ra chuyện gì?" Giọng Cố Nghiên Thu phảng phất như truyền tới từ một nơi rất xa. Lâm Duyệt Vi cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn nói thẳng: "Chị mang theo mấy bộ áo ngủ?" Cố Nghiên Thu nói: "Hai bộ." Lâm Duyệt Vi vui vẻ: "Vậy thì quá tốt, lấy cho em một bộ đi, em quên mang áo ngủ xuống." Kỳ thật trước đó nàng từng suy xét qua, cầm áo ngủ ra cửa nếu để người nhìn thấy, ngược lại có vẻ giống giấu đầu lòi đuôi, cho nên dứt khoát không lấy, nhưng trước khi xuống nàng đã quên nói với Cố Nghiên Thu chuyện này. "Chờ một lát." Một lát sau, Cố Nghiên Thu gõ cửa phòng tắm, "Chị lấy tới rồi." Cố Nghiên Thu thuê một gian phòng giường lớn, bên trong phòng tắm toàn pha lê, một chút che chắn cũng không có, Lâm Duyệt Vi dùng khăn tắm bọc lấy chính mình, kiểm tra một lần rồi mới nói: "Chị vào đi." Cửa phòng tắm chậm rãi đẩy được ra, một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt Lâm Duyệt Vi. Cố Nghiên Thu cứ như thế từng bước từng bước một tiến vào trước buồng tắm của Lâm Duyệt Vi, dùng gáy quay về phía nàng. Lâm Duyệt Vi: ".................." Nàng cảm giác như huyệt Thái Dương của mình đang nhảy thình thịch, một cổ lửa giận khó nói thành lời xông thẳng lên từ đáy lòng. Lâm Duyệt Vi hít sâu một hơi, nói: "Cố tiểu thư, tôi đã khoác khăn tắm rồi." "A?" Cố Nghiên Thu quay lại, thấy rõ nàng trên người bọc khăn tắm, yên tâm nói, "Chị còn tưởng rằng......" "Chị tưởng gì?" Lâm Duyệt Vi thốt lên. Không muốn phát triển quan hệ thân mật, Lâm Duyệt Vi có thể hiểu được, bởi vì chính nàng cũng không có bao nhiêu hiểu biết, nàng thậm chí hoàn toàn tán đồng. Nhưng Cố Nghiên Thu lại dùng thái độ tránh nàng như tránh đại hồng thủy thế này thì là chuyện gì? Giống như chỉ cần liếc nhìn nàng một sẽ bị nàng ăn vậy, nàng trông giống như sắp chết đói đến vậy sao? Cố Nghiên Thu không biết nàng vì sao đột nhiên phát giận, ngây thơ mà chớp mắt. Lâm Duyệt Vi sắp bạo phát: "Chị lại bán manh?!" Cố Nghiên Thu nhất thời không dám chớp mắt nữa, mở trừng mắt đưa áo ngủ qua, Lâm Duyệt Vi không lấy, Cố Nghiên Thu vẫn nâng lên nãy giờ. Nếu như mọi ngày ở nhà Cố Nghiên Thu khẳng định sẽ cùng nàng phân thắng thua, nhưng do tiểu biệt thắng tân hôn, Cố Nghiên Thu tạm thời rất có hứng thú nhường nàng. Lâm Duyệt Vi tức giận mà đoạt lấy, một tay giũ ra, áo dài có tay màu hồng nhạt, trước ngực in đồ họa thỏ con. Lâm Duyệt Vi dùng một bàn tay ấn khăn tắm, uy hiếp nói: "Còn không ra em cởi đó." Cố Nghiên Thu giống như trốn mà chạy mất. Lâm Duyệt Vi vừa bực mình vừa buồn cười, mặc áo ngủ vào, vừa lau tóc vừa lê dép lê ra ngoài, mặt vô biểu tình mà nhìn Cố Nghiên Thu đang ngồi xổm trong một góc dọn hành lý. "Em xong rồi, chị mau đi." "Chị sấy tóc cho em trước." Cố Nghiên Thu chủ động nói. Lâm Duyệt Vi còn chưa tiêu hết giận đâu, cự tuyệt nói: "Không cần, em tự làm, chị mau một chút tắm xong có thể ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải đóng phim nữa." "Ừm." Cố Nghiên Thu ôm áo ngủ vào phòng tắm, Lâm Duyệt Vi cúi đầu sấy tóc, nghe bên trong truyền đến tiếng nước, tạm thời buông máy sấy, rót một cốc nước thấm ướt yết hầu khát khô. Tác giả có lời muốn nói: Cố tổng của hiện tại: Có phải quá nhanh hay không? Cố tổng của sau này: Tui thiệt khờ quá mà, thật sự luôn ấy :( Lâm công, xông lên đi! Esley: Chương này bị Cố tổng làm vỡ tim mấy bận :(((((((( chết trong ôn nhu mất thôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]