Cố Nghiên Thu không nói thêm gì, đi sang một bên gọi điện thoại.
Cố Phi Tuyền vẫn nhét tay vào túi quần, ở một bên nhìn Cố Nghiên Thu gọi điện thoại, ngưng mi trầm tư. Khoảng cách Cố Nghiên Thu đứng khá xa, Cố Phi Tuyền đứng trong chốc lát, rồi ngồi xổm xuống, dùng một bàn tay chống cằm nhìn mãi về phía cô.
Cố Nghiên Thu ngẫu nhiên đảo mắt qua, thấy sinh vật hư hư thực thực như con chó cực lớn ngồi xổm như vậy thì ngẩn ra một chút, rồi dời ánh mắt đi.
"Sao rồi?"
Cố Phi Tuyền đứng lên, nhìn Cố Nghiên Thu vừa cúp điện thoại đi tới.
Cố Nghiên Thu híp híp mắt: "Lúc trước tôi còn ủy thác cho anh ấy một chuyện, nhưng chuyện này tương đối khẩn cấp, nên tôi kêu anh ta điều tra chuyện này trước, anh ta nói khó khăn không lớn."
Cố Phi Tuyền hỏi: "Lúc trước ủy thác chuyện gì?"
Cố Nghiên Thu đáp: "Chuyện xảy ra ba mươi năm trước."
Cố Phi Tuyền gật gật đầu, không tiếp tục truy vấn vấn đề này, giương mắt nhìn nhìn trời, nói: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi xuống đi."
Cố Nghiên Thu nói: "Anh đi trước đi."
Cố Phi Tuyền: "Hả?"
Cố Nghiên Thu nói: "Bằng không để mẹ anh nhìn thấy hai chúng ta cùng nhau đi xuống, bà ấy sẽ lại nói anh."
Cố Phi Tuyền vui cười cởi mở: "Em quả nhiên là người thiện lương."
Anh nghiêng người tránh sang một bên nói: "Em đi xuống trước đi."
Cố Nghiên Thu: "Vì sao?"
Cố Phi Tuyền chớp mắt, nói: "Buổi tối em một mình trên sân thượng tôi không yên tâm."
Cố Nghiên Thu: "......"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-thi-lang-co/938057/chuong-90.html