Lưu tiên sinh ngẩng đầu, ngẫu nhiên nhìn Cố Nghiên Thu ngồi ở băng ghế sau trong kính chiếu hậu.
Cố chủ yêu cầu phải bảo mật tin tức, đây là quy củ trong ngành. Tám tháng trước, Lưu tiên sinh nhận được lời thỉnh cầu của cô gái này, cô không cung cấp bất kỳ manh mối nào, chỉ mang tới một cái tên cùng một tấm hình cũ.
Sự thật chứng minh tên Cố Nghiên Thu cung cấp là giả, trong ba chữ chỉ đúng một chữ. Anh chỉ bằng vào bức ảnh duy nhất này, tìm khắp đại giang nam bắc, cuối cùng ở một huyện thành phía nam tìm được quê quán của người trong ảnh.
Cố Nghiên Thu ngụ tại một khách sạn được nhất trong huyện thành, địa phương này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, cách chỗ bà ngoại -- nếu thật sự như vậy-- viện dưỡng lão khoảng hai mươi phút chạy xe, Lưu tiên sinh đưa cho cô một số ảnh chụp, do anh chụp được ở viện dưỡng lão.
Bà ngoại họ Cao, là một lão thái thái rất bình thường, dựa theo hình ảnh, năm nay bà hẳn đã hơn bảy mươi, tóc đã bạc trắng, tuổi già sức yếu, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết con ruồi. Cố Nghiên Thu cố gắng tìm kiếm trên khuôn mặt bà những nét tượng tự mẹ cô, đáng tiếc không tìm thấy được gì.
Buổi tối cô gọi điện thoại cho Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi hỏi cô ở bên lão nhân gia thế nào, có chuẩn bị quà chưa, Cố Nghiên Thu bèn cùng nàng bàn về chuyện mua quà, lúc đó cô đang cầm ảnh chụp của Cao lão thái thái và mẹ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-thi-lang-co/938034/chuong-67.html