Thẩm Tương Uyên ít khi nằm mộng.
Ký ức mơ hồ khi hắn còn bé, thân mình nho nhỏ đứng trước cửa phòng cha nương, trên mũi còn treo cái phao nước mũi.
"Tương Uyên, con về sau phải làm tướng quân, sao có thể luôn bám lấy mẫu thân con." Phụ thân thân hình cao lớn trong mắt ấu tử đó chính là thái sơn, ông chặn trước cửa phòng, khó có thể vượt qua được.
"Nhưng mà Uyên Nhi ở một mình rất sợ..." Thẩm Tương Uyên xoa xoa đôi mắt, hắn nghiêng đầu còn muốn nhìn vào trong.
"Tương Uyên." Phụ thân xụ mặt dùng tay bắt được đầu tiểu gia hỏa.
Thẩm Tương Uyên ngượng ngùng lùi lại, mỗi bước lại quay đầu lại một lần tha thiết nhìn về chủ viện của cha nương.
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đến nay, thời gian Thẩm Tương Uyên có thể thân cận mẫu thân liền ít ỏi đến đáng thương, hắn thích hương vị trên người mẫu thân, mềm ngọt như bánh đường, chỉ tiếc, dù là mẫu thân hay là bánh đường hắn đều không thể có được quá nhiều.
Thẩm phụ nghiêm khắc, không nhờ người khác mà tự tay quản giáo Thẩm Tương Uyên, học văn tập võ đối nhân xử thế, dạy hắn không được si mê ngoạn vật, vui mừng không được lộ rõ nét trên mặt, không được phóng túng chính mình.
Vì thế, thời gian Thẩm Tương Uyên phải cai sữa sớm hơn các bạn cùng tuổi rất nhiều, phòng ngừa hắn ỷ lại bà vú và người bên cạnh.
Ngay lúc đó Thẩm gia trên triều lại bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, vô số thế lực muốn nhét người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-tu-cua-tham-tuong-uyen/1192843/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.