Edit: Nhiên Nhiên 
Beta: Wine 
Văn Nhân Ngữ lạnh lùng nhìn y: "Ngươi cho rằng chỉ cần giả ngu thì ta sẽ thả ngươi đi sao?" 
Lâm Kỳ: "Tiền bối, ta khẳng định đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt." 
Y thấy vận mình xui như chó, lần nào ra ngoài cũng đụng phải mấy người không nên đụng vào. Y có thù với ai ở Ma Vực à? Hay là dạo này không nên ra ngoài, muốn ra khỏi cửa thì phải bói một quẻ? Má nó. 
Trong lòng Văn Nhân Ngữ cũng hơi nghi hoặc, hấp thu lân hỏa là một việc vừa vô ích vừa mạo hiểm, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị hàng ngàn linh hồn nổi giận tấn công. 
Mạo hiểm làm ra việc như này, chẳng lẽ chỉ vì muốn gây phiền phức cho hắn sao? 
Nhưng hậu bối Kim Đan trước mắt này, nhìn không giống người có vấn đề về trí tuệ chút nào. 
Văn Nhân Ngữ nói: "Vậy ngươi nói ta biết, lần trước cửa địa ngục mở ra ở đây, ngươi có mặt không?" 
Lâm Kỳ không hiểu hắn hỏi thế là có ý gì, thành thật gật đầu: "Có." 
Văn Nhân Ngữ: "Trừ ngươi ra còn một người nữa." 
Lâm Kỳ: "Còn có sư đệ của ta." 
"Hắn tên gì?" 
Lâm Kỳ nhíu mày: "Chỉ là đồng đội cùng làm nhiệm vụ, hắn không nói tên cho ta biết." Nếu y nhớ không lầm, danh tiếng của Ân Vấn Thủy đã lan ra đến tận Ma Vực rồi. 
Sau khi nghe xong, hắn trầm ngâm trong phút chốc, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sáng như tia chớp: "Không lừa ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-tranh-xa-nhan-vat-chinh-van-nhan-me/3538140/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.