Trước cửa sổ sát đất, người đàn ông duỗi cánh tay dài kéo tấm rèm ra, ánh nắng của sớm tinh mơ lập tức chiếu vào phòng. Anh chìm đắm trong sắc màu của bình minh, toát lên vẻ lạnh lùng, trưởng thành, gợi cảm và đầy nam tính… 
Người đàn ông cúi đầu, từ tốn cài khuy áo sơ mi một cách nghiêm túc. 
Tô Dương nhất thời ngắm đến mê mẩn. 
Anh bỗng ngước mắt, giọng dứt khoát: “Hôm nào em rảnh thì mình tới cục dân chính nhé.” 
Tô Dương vẫn còn đang lạc trong cõi thần tiên. 
Thấy cô mơ màng, người đàn ông trấn tĩnh nhìn cô vài giây, song cô vẫn chẳng hề phản ứng. Anh mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Hôm nào em rảnh thì mình tới cục dân chính nhé.” 
Tô Dương hoàn hồn, vài giây sau mới cau mày: “Anh vừa bảo gì cơ? Tới cục dân chính ấy hả?” 
“Ừ.” 
Tô Dương nhìn anh: “Mình tới đó làm gì?” 
“Ly hôn.” Người đàn ông bình tĩnh đáp. 
Tô Dương ngơ ngẩn, thật lâu sau mới tuồn ra hai chữ: “Lý do?” 
Lý do của việc ly hôn. 
Mà dù có ly hôn thì cũng phải do cô đề ra trước mới đúng. 
Cài hết một hàng khuy, ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông vuốt phẳng cổ tay áo, bắt đầu cài khuy ở nơi đó: “Đã ba tháng nay chúng ta chưa sinh hoạt vợ chồng, vậy đã đủ chưa?” 
Tô Dương toan phản bác đôi câu, nhưng khi mở miệng thì lại chẳng nói nên lời. 
Cảnh tượng dần mờ nhạt, người đàn ông ở trước mắt cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-ngung-nho-anh/2991986/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.