Khi tới sân bay, thời gian vẫn còn sớm.
Tô Dương chợt nhớ tới chuyện đóng phim, cô tìm số Chu Minh Khiêm rồi gọi điện.
Bên Chu Minh Khiêm có chút ầm ĩ.
Lời anh nhuốm ý cười châm biếm: “Chao ôi, đúng là không dễ dàng nha, cuối cùng Đường Phèn Nhỏ vạn năm cũng gọi cho tôi rồi. Đợi một chút, để tôi gọi 120 tới cửa chờ đã, nhỡ tôi tăng huyết áp rồi hôn mê bất tỉnh thì còn có thể cấp cứu đúng lúc, bảo vệ cái mạng nhỏ để tiếp tục xem cậu vung thức ăn chó hành hạ tụi này.”
Tô Dương: “…”
Cô ngừng vài giây, “Chu Minh Khiêm, cậu bị Lục Duật Thành làm hư rồi đấy, cậu nói chuyện tử tế được không?”
Chu Minh Khiêm cười ha ha.
Anh hỏi cô: “Cậu ghét Lục Duật Thành tới vậy cơ à? Sao cậu không nói là Cố Hằng làm hư tôi? Thật ra tôi ở cạnh Cố Hằng nhiều hơn đấy.”
Tô Dương nói: “Cá mè một lứa cả thôi, nói Lục Duật Thành thì khác gì nói Cố Hằng đâu?”
Chu Minh Khiêm: “…”
Tô Dương tựa lên ghế, “Có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu đây.”
Chu Minh Khiêm cũng ngừng đùa giỡn: “Ừ, tôi đang nghe này, lãnh đạo có gì muốn chỉ giáo?”
Tô Dương: “Về bộ phim lấy đề tài là nhà nhiếp ảnh mà cậu từng nói với tôi ấy, là công ty nào muốn quay bộ phim đó vậy? Giờ còn thiếu người đầu tư không?”
Chu Minh Khiêm châm một điếu thuốc, cười nói: “Sao thế, cậu muốn một chân à?”
Tô Dương: “Ừ, tôi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-the-nao-de-ngung-nho-anh/2991899/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.