Chương trước
Chương sau
"Thuyền trưởng, Bruce tiên sinh mời ngài ăn tối cùng, ngài bây giờ có đi qua đó không?" Trong phòng thuyền trưởng, một thuyền viên đi đến trước mặt Edward dò hỏi.
Đường Triều đã đi ba tiếng rồi, nếu là lúc bình thường, Edward chắc là đang cùng với mấy cái quý tộc kia nâng ly chè chén rồi.
"Ngươi đi chuyển lời với Bruce, ta đêm nay có việc không đi được."Edward trầm ngâm một lát rồi trả lời thuyền viên.
Suốt mấy tiếng này, lời nói của người Trung Quốc thần bí kia vẫn luôn vang bên tai ông, làm ông không tự chủ được mà đi tin tưởng những việc đó.
Còn cái con thần thú phong thủy xuất hiện từ hư không kia nữa! Thật sự là quá thần kỳ! Sau khi ông trở về New York nhất định phải hỏi thăm mấy cái bằng hữu người Trung Quốc một phen mới được.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Edward hỏi thuyền viên đang dứng bên cạnh.
"Báo cáo thuyền trưởng, bây giờ là 7 giờ tối." Thuyền viên đứng bên vội vàng trả lời.
Edward nghe vậy gật gật đầu, người Trung Quốc kia nói là buổi tối sẽ gặp được băng sơn. Kia hảo, ông sẽ chờ ở đây năm tiếng, sẵn tiện kiểm tra một chút cái thuật phong thủy này có đoán đúng hay không.
............
"Trời ơi, không thể tin được! Ruth, thật sự có một con hổ có cánh xuất hiện sao?"
"Đúng vậy! Chuyện này thật là không thể tưởng tượng nổi!"
"Thậth sự không phải là trò ảo thuật gì đó sao?"
......
Lúc này, trong lễ đường của khoang hạng nhất, Ruth đang khoa trương kể lại những gì bà nhìn thấy cho các quý tộc các phu nhân xung quanh nghe.
"Thưa mẹ, nơi này chán quá, con muốn đi ra ngoài một chút!" Rose đang ngồi ở một bên buuồn bực nhìn mọi người. Ngày tháng như vậy làm nàng cảm thấy chẳng vui vẻ gì, nàng muốn đi tìm Jack, chỉ khi ở bên Jack nàng mới cảm thấy bản thân được tự do!
"Nghe đây! Con có thể di ra ngoài nhưng nhất định không được đi tìm cái tên tiểu tử nghèo rớt kia!" Ruth nghe nàng nói, liền dùng tay cho lại khóe môi nhỏ giọng dặn dò.
"Con biết rồi, thưa mẹ!" Rose vui sướng nói, sau đó nắm chặt làn váy chạy ra khỏi lễ đường.
"Ruth phu nhân, tính tình tiểu thư Rose không giống như bà a!" Mấy cái phu nhân quý tộc nhìn thấy cảnh như vậy, sôi nổi cười nói.
"Xinh đẹp giống tôi là được rồi." Ruth không chút thất lễ đáp trả.
"Ruth phu nhân, vị phong thủy sư người Trung Quốc kia nói Titanic sẽ đụng phải băng sơn lúc 11:40 sao? Hay là một lát chúng ta đi ra ngoài nhìn xem một chút đi!" Kathy phu nhân nghe được bọn họ nói chuyện liền đề nghị.
"Ha ha! Chạy nhanh đi xem thử coi Titanic có chìm hay không sao?"
"Phải biết rằng đây là Titanic a! Là du thuyền vĩnh viễn không bao giờ chìm!"
"Cho dù cái người Trung Quốc kia có thể biến ra hổ hai cánh, nhưng mà lần tiên đoán này chỉ sợ hắn sẽ đoán sai rồi!"
"Không lẽ chúng ta không đi ngủ mà chạy ra ngoài hóng gió sao?"
............
Mấy cái quý tộc khác nghe nói như vậy liền bày ra vẻ mặt cao ngạo.
Thuyền Titanic sẽ chìm? Thật đúng là chuyện cười! Hơn nữa cái đề nghị của tên nhà giàu mới nổi này cũng vô cùng buồn cười!

Kathy phu nhân nhún nhún vai: "Ta chỉ muốn thử xem có nhìn thấy băng sơn không mà thôi."
"Các vị nữ sĩ xinh đẹp, các ngươi đang có chuyện gì vui sao?" Tiếng nói chuyện bên này có chút lớn, các quý tộc lấy Bruce và Cal dẫn đầu đều lần lượt đi lại đây.
"Bruce tiên sinh, ta nghe Ruth nói về lời tiên đoán của người Trung Quốc kia, cho nên một lát nữa muốn ra ngoài nhìn thử, để xem có thể gặp được băng sơn hay không!" Kathy phu nhân thấy người hỏi liền cười trả lời.
Bà thật sự vô cùng tò mò. Không biết như thế nào,bà lại nhớ đến tiểu gia hỏa xinh đẹp hài hước từng ăn tối chung với bà kia!
Bruce sau khi nghe xong sắc mặt có chút khó coi, hắn cũng vừa mới nghe Cal nói chuyện này xong.
Phải biết rằng hắn chính là đại cổ đông của Titanic! Trước mặt mọi người tuyên bố Titanic sẽ bị chìm không phải là đang vả mặt hắn sao?
Cái tên người Trung Quốc đáng chết!
Nghĩ đến đây, Bruce cười cười: "Tôi cũng thật tò mò thuật pháp thần bí của phương Đông. Chúng ta tối nay liền đi lên boong thuyền xem thử xem!"
Nếu như không nhìn thấy băng sơn, như vậy hắn nhất định sẽ đem cái người Trung Quốc kia quăng xuống Đại Tây Dương!!
"Cũng được a, coi như là đi hóng gió vậy."
"Ha ha! Vừa mới ăn xong bữa tối, đi lên đi xuống hoạt động cũng có lợi cho tiêu hóa."
"Vừa lúc, chúng ta có thể lẳng lặng ngắm nhìn cảnh đêm của Đại Tây Dương!"
............
Mấy quý tộc nghe Bruce nói cũng liền gật đầu phụ họa. Nếu là đại phú hào Bruce nói thì bọn họ đương nhiên vui vẻ mà nịnh bợ!
Nhờ vậy mà chuyện có liên quan đến lời tiên đoán của phong thủy sư người Trung Quốc cũng lan truyền nhanh chóng trong đám quý tộc, cho dù lúc trước có người không quan tâm cũng dần dần bị gợi lên hứng thú!
.........
Lúc 11:30
Khác hẳn với khoang hạng nhất hoan thanh tiếu ngữ, trong phòng thuyền trưởng bây giờ không khí lại vô cùng nghiêm túc.
"Murdoch ! Ta đã bảo ngươi chú ý cảnh báo băng sơn rồi mà, đây là chú ý của ngươi hả?" Edward đem một tập văn kiện đập vào mặt của Murdoch , giận giữ hét lên.
Cái báo động băng sơn này đã có từ 5 tiếng trước, không nghĩ tới tất cả đều bị Murdoch ém xuống không thông báo. Nghĩ tới chuyện này Edward liền tức giận điên lên!!
"Edward thuyền trưởng, này, cái này...... Chúng ta hiện tại đã tới Đại Tây Dương rồi a, Đại Tây Dương có băng sơn không phải rất bình thường sao, hơn nữa đường này chúng ta đã đi qua rất nhiều lần chắc chắn sẽ không có sai lầm." Murdoch đổ mồ hôi lạnh chống chế.
Buổi tối lúc hắn trở về liền nghe thấy các thuyền viên khác đang bàn tán vụ phong thủy sư thần bí người Trung Quốc kia. Phong thủy sư? Hắn từ trước đến giờ chỉ tín ngưỡng mỗi thượng đế, cái tên phong thủy sư này không biết là kẻ lừa đảo từ chỗ nào chui lên đâu!
Còn việc báo động băng sơn xuất hiện? Phải biết rằng hiện tại đang ở Đại Tây Dương a! Xuất hiện băng sơn không phải thực bình thường sao? Nếu mỗi một cái băng sơn đều coi thành đại sự thì cũng không cần chạy ra biển làm cái gì. Cho nên mấy cái báo cáo đó hắn có thấy, nhưng đều không để trong lòng, toàn bộ đều ém xuống không báo cáo cho Edward.
Edward suy sụp ngồi trên ghế thượng, ông nhìn thấy thái độ của Murdoch liền hiểu rõ trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Ông ngàn tính vạn tính cuối cùng vẫn là sơ suất. Hiện tại cũng chỉ có thể hi vọng những lời tiên đoán của Phong thủy sư kia không đúng sự thật mà thôi.
"Thuyền trưởng! Thuyền trưởng! Băng sơn...... Ta nhìn thấy băng sơn!" Nhưng vào lúc này, thuyền viên canh giữ trên vọng đài đột nhiên vọt vào trong phòng thuyền trưởng, hô to với Edward.

Nếu không phải chiều nay thuyền trưởng cố ý dặn dò, cần phải lên tinh thần chú ý mặt biển, hắn cũng se không chú ý quan sát kĩ như vậy.
Edward nghe vậy, vội vàng đứng dậy: "Xác định là băng sơn sao? Khoảng cách còn bao xa?"
"Thuyền trưởng, xác định, xác định là băng sơn! Chỉ cách Titanic có ba hải lí lí mà thôi!" Thuyền viên còn chưa hết kinh sợ nói.
Ba hải lí..... Ba hải lí
Nếu lấy tốc độ hiện tại của Titanic không phải là mất 10 phút sao?
Sau đó...... Edward vội vàng nhìn về phía đồng hồ trên tường.
Mười phút sau, đúng là 11: 40!
"Mau chóng giảm tốc độ!" Edward cũng bất chấp cái khác, vội vàng hạ mệnh lệnh.
............
"Bây giờ đã là tháng tư rồi, nơi này vẫn còn rất lạnh a!"
"Cũng không biết bây giờ dưới biển có cá hay không, chúng ta có thể mượn thuyền viên lưới đánh cá sau đó làm một cái toàn ngư yến."
"Hiện tại đã 11 giờ 35 phút, ha ha! Băng sơn trong truyền thuyết ở nơi nào?"
"Thật là quá lạnh, mau vào khoang thuyền đem cái áo khoác lông chồn của ta ra đây. Nhanh lên!"
"Chúng ta bởi vì một câu nói của phong thuỷ sư Trung Quốc mà chạy tới nơi đây, đúng là rảnh thật."
"Đây cũng là lạc thú mới của giới quý tộc sao? Ha ha!"
............
Trên boong thuyền, các hành khách khoang hạng nhất đều tụ tập bên nhau, lớn giọng trò chuyện. Nếu không phải chỗ này quá lạnh thì ở trên đây tổ chức một cái yến hội cũng không tồi chút nào.
"Rose, đêm nay ngươi thành thành thật thật ngốc bên người ta, không được đi đến chỗ nào hết, nghe rõ chưa hả?" Cal gắt gao đè bả vai của Rose, uy hiếp.
Rose vậy mà dám lăn lộn một đêm với cái tên tiểu tử nghèo ở khoang tam đẳng kia! Gã muốn phát điên rồi!!!
Rose chỉ là nhìn chằm chằm vào Cal, không trả lời. Jack đem hải dương chi tâm của nàng trộm đi, nàng đến bây giờ cũng không thể tin tưởng!
"Hừ! Kathy phu nhân, khiến tất cả mọi người ra đây cùng ngươi hứng gió, đề nghị này của ngươi đúng là không tệ ha!" Ruth nhìn Kathy phu nhân, lãnh phúng nói.
Ai mà ngờ được Bruce sẽ đồng ý với đề nghị của bà, chịu mang theo nhiều người như vậy ra ngoài trời hứng gió chứ! Kathy phu nhân đem hai tay mở ra, say mê nói: "Cảm thụ một chút gió biển của Đại Tây Dương không phải rất tốt sao?"
Ruth nhìn động tác không chút quý tộc nào của bà liền không muốn đứng cạnh bà thêm một khắc nào nữa!
Bà muốn cùng các phu nhân quý tộc khác tâm sự về loại rượu vang đỏ mới đưa ra thị trường gần đây, ổn định lại một chút tâm tình của bản thân.
............
"Trời ơi!"
Ruth vừa xoay người lại liền phát ra một tiếng la bén nhọn. Bởi vì khi nhìn phía bên kia của cột buồm, bà đã nhìn thấy một sự việc đáng sợ nhất cuộc đời này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.