Cũng tại thời điểm sau khi cậu hợp đồng hôn nhân, Mạnh Phàm vì muốn được giải thích rõ ràng mà muốn đi gặp cậu, bấy giờ mới xảy ra tai nạn giao thông trên đường. Mà tất cả những chuyện này... Dường như đã luôn dính dáng đến cậu, không trốn tránh nổi.
Về phần hợp đồng hôn nhân, cũng đơn giản nói rõ ràng về sau Lâm Tiêu Dương cậu không có quyền can thiệp vào tất cả mọi thứ của Lương Húc Nhiên. Mà Lâm Tiêu Dương cũng thật sự nghĩ mãi không ra, nguyên chủ chỉ nhắm mắt ký tên vào phần hợp đồng.
Cậu thật sự cảm thấy không cần phải hèn mọn đến như vậy.
Nhưng mà mọi thứ đều chẳng qua chỉ là một cố sự, cậu tới đây cũng vốn chỉ để hoàn thành nhiệm vụ. Tất cả những thứ khác... đều có thể nói là không liên quan đến mình.
"Tiêu Dương?"
Lâm Tiêu Dương cố sức kéo ý thức của mình quay về, cậu hơi cứng nhắc giật giật thân thể, nghiêng đầu liếc nhìn Lương Húc Nhiên, rồi lại chuyển mắt đến trần nhà sáng rõ đèn, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"11 giờ đêm." Lương Húc Nhiên thấy thế cũng vội vàng đứng dậy rót chén nước đưa qua, "Anh ở sát vách nghe thấy em có động tĩnh, nên qua xem một chút."
Nói rồi hắn dừng lại hồi lâu, nhưng đang nghĩ phải mở miệng ra làm sao, qua nửa ngày hắn mới hỏi một câu thăm dò: "Em mơ thấy ác mộng phải không?"
Lâm Tiêu Dương lắc đầu.
Hình như cũng không phải ác mộng, chỉ là thể nghiệm lúc trước của khối thân thể này thôi.
Nhưng khi một màn đèn kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-de-dung-than-the-om-yeu-cong-luoc-muc-tieu-day/847924/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.