Lương Húc Nhiên nghe cũng không nghe nốt, trực tiếp nhấn xuống cúp máy, quay người đi về trước cửa phòng.
Hắn tiếp tục nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Lâm Tiêu Dương nghe thấy động tĩnh cũng xoay người lại, ánh mắt chạm nhau, Lương Húc Nhiên vừa mới há hốc mồm, nhưng lại không biết nên nói gì.
Trái ngược với anh, Lâm Tiêu Dương lại gắng gượng ngồi dậy, "...Để anh chê cười rồi."
Lương Húc Nhiên bước nhanh tới đè lại thân thể cậu, nhấc tay đưa điện thoại qua, lúc mày hắn mới trù trừ mở miệng: "Anh đã nói với hai người họ, về sau họ sẽ không lại tìm em vì chuyện này nữa."
Lâm Tiêu Dương hơi bất ngờ ngước mắt, há hốc mồm, nữa ngày sau mới nói: "Có phải anh..."
"Không có gì." Lương Húc Nhiên ngắt lời, hắn hơi mất tự nhiên ngồi thẳng lên, ho nhẹ hai tiếng, "Chuyện đó... Em nghỉ ngơi đi, anh qua phòng bên cạnh, có chuyện gì nhớ gọi anhh."
Dứt lời hắn không đợi Lâm Tiêu Dương gật đầu, đã dùng tốc độ nhanh nhất quay người đi ra khỏi phòng.
Lâm Tiêu Dương ngồi trên giường, tay cầm điện thoại dường như còn đang run nhè nhẹ.
Trên chiếc di động như vẫn còn hơi ấm của người nào đó, cậu mở khóa màn hình, thấy thông báo Wechat của Lâm Hân Nhiên vẫn treo đầy màn hình như cũ, cậu nhíu mày đưa tay trượt đi, vừa dự định tắt máy nghỉ ngơi, bên ấy lại nhanh nhảu nảy thêm một tin nhắn.
Lâm Hân Nhiên cuối cùng cũng không tiếp tục dùng biểu tượng nhe răng cười, trái lại nói một câu rất bình thường: Mẹ bảo anh cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-de-dung-than-the-om-yeu-cong-luoc-muc-tieu-day/847922/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.