Quý bà Chúc đang pha trà cho cậu.
Đôi bàn tay của bà trắng trẻo xinh đẹp, động tác pha trà cũng cực kỳ tao nhã.
Diệp Minh nhìn đến xuất thần.
Đến khi bà đã bỏ bã trà ra, đưa cho cậu, cậu mới nhận tách sứ trắng, cũng không dùng mấy từ khen ngợi của người biết thưởng trà, chỉ biết thốt lên: “Thơm quá.”
Sau đó cậu nhấp một miếng.
Nhiệt độ lúc nếm vừa vặn, sẽ không cảm thấy nóng.
Người phụ nữ cười đầy dịu dàng, ánh mắt nhìn cậu ấm áp đầy yêu thương.
Bà hỏi: “Uống ngon không?”
Cậu trai nhìn bà nói: “Uống ngon ạ! Cháu chưa bao giờ được uống trà ngon đến vậy... Có lẽ là do được pha bởi bác gái, nên mùi vị của trà cũng mang theo sự ấm áp đặc biệt.”
Đuôi lông mày khóe mắt của người phụ nữ này đều mang theo ánh sáng như ngọc trai lóe lên.
Bà cười khanh khách nói: “Vậy à…”
Sau đó còn nói thêm: “Lần đầu tiên lúc bác thấy cháu, đã cảm thấy nhìn cháu quen vô cùng... Cứ như đã gặp ở đâu trước đó.”
Diệp Minh nhìn bà một cái với vẻ hơi kinh ngạc, sau đó chỉ bình thản trả lời: “Cháu cũng giống như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy bác gái, đã có cảm giác thân thiết vô cùng rồi.”
Bà cười cười lơ đãng, sau đó nói: “... Chắc bác với cháu cũng không nghĩ giống lắm đâu,” bà nói: “Cháu với mối tình đầu năm đó của bác, hai người giống nhau như đúc.”
Diệp Minh sửng sốt: Khoan, sao tự dưng lại nói một câu đi quá xa thế này.
Cậu cười gượng một lúc, rồi mới trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-day-qua-tron-voi-ban-than-cua-ban-trai-mat-roi/232562/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.