Vào một đêm khuya, rạng sáng mười hai giờ rưỡi.
Quán bar sau chợ.
Thanh niên cong môi lên, nghe điện thoại.
“Ah... ” hắn trầm giọng nói: “Anh muốn nghe ngóng việc này à. ”
“Những thứ này có thể được bao nhiêu tiền? Có thể bán với giá tốt được không?” hắn dựa tường nói chuyện, dáng vẻ đầy lưu manh.
Người bên đầu dây điện thoại bên kia vẫn còn đang nói công chuyện cho hắn biết, thuận tiện cảnh cáo hắn, kêu hắn nhận tiền rồi thì không được lắm miệng.
“Được rồi được rồi, tôi biết luật mà, tiền vào tài khoản xong, tôi lập tức xem như không có việc này…. Được, tôi giảm cho anh 10%, gặp mặt rồi nói tiếp.” sau khi hắn cúp điện thoại, nghịch nghịch điện thoại một chút, sau đó lôi ra một chiếc điện thoại khác.
Hắn nín hơi thở một lát, chờ tới khi bên kia nhận điện thoại.
“... Những người này chậm hơn so với tôi nghĩ đấy,” hắn nói với vẻ ngả ngớn: “Bây giờ mới tìm đến tôi.”
“... Cậu chủ bé, giọng của cậu nghe qua điện thoại cũng thật là êm tai.”
Không biết bên kia nói những gì, thanh niên như bị dạy dỗ vậy, dáng vẻ kiêu căng lập tức bị đè ép xuống, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Hắn đáp: “... Vâng… ”
Hắn lại nghe một hồi, cuối cùng do dự nói: “Được, tôi biết rồi. Hẹn sau này gặp?”
Bên kia cúp điện thoại.
Hắn cầm điện thoại di động cọ vào lỗ tai đầy lưu luyến, cảm thấy tất cả tâm tình ngang ngược, phẫn nộ, tối tăm u ám đều rời đi sau cuộc điện thoại này.
“A Minh... ” hắn lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-day-qua-tron-voi-ban-than-cua-ban-trai-mat-roi/232561/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.