Warning: có cảnh công t*ểu vào miệng thụ
Đã ngày thứ năm.
Mấy ngày nay nay y không sao ngủ được, đáy mắt đã xanh đen, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
Y đang đợi một cú điện thoại gọi đến. Có lẽ là qua mười phút, có lẽ là sau một tiếng, cuối cùng điện thoại cũng vang lên.
Sắc mặt y âm trầm lạnh lẽo, mãi mới nhận điện thoại.
“Tìm được?”
“Ở đâu?”
“... “
“Thật đúng là một bảo bối quý giá, giấu kín như vậy.”
Sau mấy ngày, cuối cùng y cũng nở được một nụ cười.
Diệp Minh nằm trên ghế lười.
Ánh mặt trời chiếu xuống.
Người đàn ông ấn xuống một nụ hôn lên mặt cậu.
Đã qua hai ngày từ lúc câu ‘làm chó của em’ được nói ra. Trong hai ngày này, Lục Lễ soạn ra mấy văn bản, sau đó để cậu ký tên, ký xong còn thuyết phục cậu: Đừng đi nữa, có thể ở lại chơi mấy ngày, xem như là đi du lịch đi.
Diệp Minh nghi ngờ nhìn anh, thái độ không được tốt lắm: “Thật lòng anh tình nguyện đưa hết những tài sản này cho em?”
Mà Lục Lễ chỉ chăm chăm dỗ dành cậu: “Là do trước đó anh chưa nghĩ đến... Cái gì cho được anh đều cho em hết,” anh nói: “Bản thân anh không cần quá nhiều.”
Đủ để nuôi em là được.
Sau đó Diệp Minh thay đổi ý định, nói: “Em ở trong nhà một khoảng thời gian nữa!”
Dù gì sống ở đây cũng rất thoải mái, nhìn ra được, Lục Lễ hoàn toàn chính xác tốn không ít tâm tư ở nơi được gọi là “nhà trăng mật” này.
Người đàn ông ôm cậu từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-day-qua-tron-voi-ban-than-cua-ban-trai-mat-roi/1013693/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.