Chương trước
Chương sau
Thịnh Chỉ ngẩn người ra, chớp chớp mắt, nói: "Người mà em đi xem mắt á?"

Trình Nghiễn Nam: "Ừ."

"Không tính là thích, chỉ là cảm thấy anh ấy rất tốt, rất thích hợp để kết hôn." Thịnh Chỉ nhìn anh, đoán thử nói: "Bố em nói với chú Quý sao?"

Trình Nghiễn Nam gật đầu, nhìn chằm chằm Thịnh Chỉ, hỏi tiếp: "Cho nên em muốn cùng anh ta kết hôn?"

"Em không có ý đó." Thịnh Chỉ giọng điệu tùy ý, không để ý nói: "Nhưng mẹ em muốn em cùng anh ấy tìm hiểu thêm, nếu như tính cách đối phương không có vấn đề gì, thì dự định sẽ để em cùng anh ấy kết hôn."

"..." Trình Nghiễn Nam im lặng.

Thịnh Chỉ nhìn thấy một mặt nghiêm túc của Trình Nghiễn Nam, không nhịn được mà cười, "Anh đấy mặt mày cau có, người không biết còn tưởng anh mới người bị giục kết hôn."

Trình Nghiễn Nam khẽ cau mày, "Chi Chi, nếu không thích thì đừng miễn cưỡng."

"Em đâu có miễn cưỡng."

Nhìn Trình Nghiễn Nam lại dùng giọng điệu già dặn nói chuyện với mình, Thịnh Chỉ cong mày cười lên, ngứa miệng nói.

"Không bắt ép thì anh có lấy em không?"

Trình Nghiễn Nam hạ tầm mắt, Nhìn Thịnh Chỉ đang cười với đôi má ửng hồng vì lạnh, anh bất lực thở dài.

"Chi Chi, em lại thế rồi."

Tùy tiện nói ra những lời này là cô, nói ra xong quên sạch sành sanh cũng là cô.

Thịnh Chỉ chớp chớp mặt, khuôn mặt vô tội.

Lại? Cô có như vậy sao, chỉ là trêu chút thôi mà...

"Anh đi đây." Trình Nghiễn Nam nhìn Thịnh Chỉ một cái, giận dỗi bỏ hộp quà trên tay xuống.

Thịnh Chỉ vốn tưởng Trình Nghiễn Nam sẽ nói gì đó trong lúc tức giận, ai biết sau khi anh đặt hộp quà xuống, thật sự không hề quay đầu mà đi về nhà Quý gia ở cách vách.

"..." Không biết thì hỏi, Trình Nghiễn Nam bị tiền mãn kinh trước tuổi hay gì?

Bỏ đi.

Hôm nay đón năm mới, một tiểu tiên nữ xinh đẹp lương thiện như cô sẽ không tính toán với Trình Nghiễn Nam.



Nghĩ như vậy, Thịnh Chỉ liền gọi điện cho em họ.

Sau khi hai người đẩy những hộp quà từ trên đất vào nhà, đúng lúc mọi người đang dọn cơm lên. Thịnh Chỉ không ăn sáng, lúc này đã đói lắm rồi. Thế là không nghĩ nhiều, ngồi xuống bên cạnh Thương Nhã Vân, lặng lẽ ăn.

Chỉ là bữa cơm đoàn viên vừa sôi nổi thì những người lớn liền bắt đầu nói chuyện. Nói rồi lại nói, khó tránh được sẽ nói đến chuyện của tụi nhỏ. Như là công việc, hoặc là chuyện dựng vợ gả chồng.

Thịnh Chỉ là chị hai trong số những đứa trẻ con của Thịnh Gia, bên trên cô vẫn còn vài người anh. Anh họ đã kết hôn được tám năm, năm ngoái còn sinh được hai đứa.

Những đứa ít tuổi hơn cô, đứa thì đang học đại học, đứa thì mới vào cấp ba.

Mấy năm trước, Thịnh Chỉ lấy lí do công việc, cơ bản là không về Đàm Châu ăn tết. Năm nay vừa về Đàm Châu, mấy cô dì chú bác giục cô kết hôn đều tới hết. Tuy đây là chuyện của cô nhưng bọn họ còn gấp hơn cô nhiều.

"Chỉ Chỉ, bác nghe mẹ cháu nói, mấy hôm trước cháu đi xem mắt, đối phương là người như nào?"

Thịnh Chỉ dẩu môi, đang ăn cơm mà lại hỏi mấy câu không vui vẻ như này, thế là cô miễn cưỡng trả lời câu hỏi của bác.

"Cũng được ạ."

"Cái gì mà cũng được." Bác không vui vẻ nhìn cô một cái, "Chỉ Chỉ à, cháu nghe bác khuyên một câu, gặp được người thích hợp thì phải mau chóng kết hôn, đừng để hơn ba mươi tuổi, lại phải đi dùng lại đồ của người khác. Cháu lớn lên xinh đẹp như này, làm sao lại không suy nghĩ về việc này."

"Đúng đấy Chỉ Chỉ." Ông nội Thịnh Quốc Nghị cũng tham gia vào đội ngũ khuyên nhủ này, "Cháu đừng lúc nào cũng đặt hết tâm sức vào công việc, nên để ý cả chuyện yêu đương nữa đi."

Thịnh Chỉ nhấc khóe miệng, gật đầu nói hùa theo: "Ông nói đúng ạ."

Nhìn thấy biểu cảm lười biếng này của Thịnh Chỉ, Thịnh Quốc Nghị không khỏi thở dài, đối với việc này vô cùng lo lắng.

Trước đây, ông vô cùng lo lắng với đứa cháu này, đứa nhỏ này nhìn có vẻ ngây thơ nhưng lại rất tài giỏi. Bề ngoài nhìn giống như đang lắng nghe, còn có thể trả lời lại mấy câu, nhưng thật ra nói tai trái lại ra tai phải. Sâu bên trong vô cùng quật cường ngoan cố, khó khuất phục giống như con trâu vậy. Tính cách như này, rất dễ không làm vừa lòng người khác. Giống như trời sinh hoa hồng có gai, không học được cách đối phó thì phải chấp nhận. Càng không dễ dàng khuất phục.

Thịnh Quốc Nghị nhìn chăm chăm Thịnh Chỉ, lại quay đầu sang mặt nặng mày nhẹ với Thịnh Đằng và Thương Nhã Vân, lại thở dài thêm cái nữa.

Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu ông đã ngăn không cho hai người này kết hôn...

Ăn cơm xong, cô dì chú bác lại nói về chuyện hôn nhân.

Vì thế cô là người đầu tiên rời khỏi hiện trường, trở về phòng khách nhỏ bên cạnh, theo bản năng đi tìm máy tính bảng.

Kết quả tìm cả một vòng, vẫn chưa tìm thấy.

Thịnh Chỉ đứng thẳng người dậy, bất giác cau mày nhớ lại. Cô nhớ là trước khi ra ngoài đã đặt máy tính bảng ở trong góc của ghế sô pha.

Tại sao bây giờ không thấy nữa...

Ngay lúc Thịnh Chỉ nghĩ mai không ra, em họ Thịnh Lịch bước vào.

Cô một tay túm lấy cổ áo Thịnh Lịch, hỏi: "Thấy máy tính của chị đâu không?"

"Không thấy." Thịnh Lịch lắc đầu, "Có phải chị mang ra bên ngoài rồi không?"

"Không có mang ra bên ngoài." Thịnh Chỉ chỉ vào một góc ghế sô pha, "Chị để ở chỗ đó, lúc em ra ngoài giúp chị bê đồ có thấy nó không?"

Thịnh Lịch nghĩ kỹ lại, sau đó nói, "Lúc em ra ngoài hình như có thấy máy tính bảng ở đó, nhưng sau không thấy nữa, em còn tưởng là chị đem đi rồi cơ."

Thịnh Chị cau mày, bộ dạng phảng phất mất kiên nhẫn.

Ngay lúc cô đi xoay người đi ra ngoài, liền đụng phải con trai của anh họ.

Úy Úy sáu tuổi, trên mặt đang nở nụ cười tươi rói, quần áo của nhóc bị ướt một nửa, mà trên tay nhóc đang cầm máy tính bảng của cô.

Lúc này có nước rơi xuống từ hai góc của máy tính bảng, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.

Thịnh Chỉ suýt nữa không kìm được mà mắng người, trong máy tính bảng có bức tranh "Đào Ngột*" mà cô đã nghiên cứu, vẽ lại tỉ mỉ cả mấy ngày nay, bức tranh ấy cô vẫn chưa chuyển định dạng file để up lên.

*Đào Ngột: mãnh thú thời cổ đại



Thịnh Lịch đứng bên cạnh dè dặt nhìn Thịnh Chỉ một cái, chỉ sợ người chị này tức giận, thế là vội vàng quở mắng:

"Úy Úy! Sao cháu lại tự tiện động vào máy tính bảng của cô?"

Úy Úy tiện tay vứt máy tính bảng trên mặt đất, cứng miệng nói: "Cháu không có lấy, cháu nhặt được nó ở trong hồ."

Môi Thịnh Chỉ giật giật, đang định nói gì đó, chị dâu họ Lưu Tĩnh Dung bước vào.

Úy Úy vừa nhìn thấy mẹ mình, ngay lập tức nhỏ giọng, trốn đằng sau Lưu Tĩnh Dung, làm mặt quỷ với cô.

Thịnh Chỉ cười châm biếm, "Nhặt được? Vậy được thôi, trong nhà có lắp camera, để cô kiểm trả xem ai là người lấy trộm."

Thịnh Chỉ nhấn mạnh vào từ lấy trộm, cô lạnh lùng nhìn Úy Úy một cái, rõ ràng là không tin lời cậu nhóc.

Trong nhà có mấy người em họ đều đang học cấp ba, cùng với em trai mới một tuổi của Úy Úy, bước đi còn chưa vững. Nếu không phải vì nhóc này làm mặt quỷ, Thịnh Chỉ còn không có ý định nghi ngờ cậu nhóc.

"Không đến mức đó chứ Chỉ Chỉ."

Lưu Tĩnh Dung nhìn Thịnh Chỉ một cái, cô biết cái máy tính bảng này là do con cô làm hỏng, nhưng nhìn dáng vẻ lên mặt nạt người của Thịnh Chỉ làm cô không ưa, thế là mở miệng nói:

"Một cái máy tính bảng thôi mà, không đáng bao nhiêu hết, để chị đền cho. Đừng có làm lớn chuyện, ông nội đang chuẩn bị nghỉ ngơi, làm kinh động đến người già như thì ông thì không hay cho lắm."

Vừa nói ra, Thịnh Chỉ liền hiểu rõ chiếc máy tính bảng bản giới hạn này của cô là bị tên nhóc này làm hỏng.

Sau khi cô tốt nghiệp rất ít về nhà, thi thoảng nghe được em họ phàn nàn về chị dâu Lưu Tĩnh Dung. Ban đầu cô còn tưởng em họ tức giận nên mới trút giận lên người cô, vì thế chỉ nghe rồi cho qua.

Nhưng hiện tại.

"Vậy được, em cũng không phải người chi ly tính toán, chị mua đền em một chiếc Bently là được."

"Bently?!" Lưu Tĩnh Dung cau mày, giọng điệu lên cao không ít, "Em điên rồi sao? Có nhất thiết phải dọa người như vậy không? Úy Úy còn nhỏ, không hiểu chuyện, em có nhất thiết phải tính toán với trẻ con?"

Thịnh Chỉ vô tội nhún vai, "Chị dâu, em đây là vì thấy Úy Úy còn nhỏ nên chỉ cần một chiếc Bently."

Nghe thấy giọng điệu châm chọc như vậy, Lưu Tĩnh Dung có chút khó chịu, tức giận hét:

"Thịnh Chỉ, cô không cần được nước lấn tới, chị đã đồng ý sẽ đền cho cô, cô nhất định cứ bám chặt không buông như vậy sao?"

Người lớn nhà họ Thương đều ở lầu trên, nhà to cho nên không ai nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người họ dưới lầu.

Lưu Tĩnh Dung đại khái là bị biểu cảm của Thịnh Chỉ làm cho tức lên, dứt khoát hất đổ vỡ bình hoa.

Thịnh Chỉ cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng cho mình là đúng của chị dâu. Ai không biết còn tưởng là cô nhỏ nhen, nhưng cô làm như vậy là đã cho chị ta mặt mũi rồi.



Quý Tử Việt vốn ở tầng hai nhà họ Quý chơi game, khó khăn lắm mới có dịp nghỉ dài như này, cậu chỉ muốn vui chơi thôi, ai biết giữa đường thì mẹ cậu bước vào phòng.

Trình Quân Mạn nhìn dáng vẻ học sinh cấp ba không chút lo lắng gì của Quý Tử Việt, bất lực thở dài. Nghĩ tới cậu cả ngày chơi, thành tích tạm chấp nhận được, bà cũng lười không muốn nói. Thế là đưa tay ra gõ cửa, sau đó mở cửa phòng, nói: "Tiểu Việt, con bây giờ sang bên kia gọi Chỉ Chỉ qua đây."

Đang chơi game giữa chừng thì bị làm phiền, tâm tình của Quý Tử Việt không được tốt. Cậu đang dùng chuột điều khiển Yasuo*, đầu cũng không quay lại mà đáp:

*Yasuo: một vị tướng trong Liên Minh Huyền Thoại

"Mẹ, mẹ bảo anh đi đi, con đang chơi game mà."

"Không được, anh con đang cùng cha con chơi cờ." Trình Quân Mạn nghĩ cũng không nghĩ đã từ chối ngay, "Con dừng một lúc, gọi Chỉ Chỉ qua rồi chơi tiếp."

Quý Tử Việt không biết phải nói gì, nhưng vẫn tiếp tục nhìn bản đồ nói lý với Trình nữ sĩ, "Mẹ, con đây là chơi Liên Minh, không có nút tạm dừng."

"Thì con thoát ra, tí chơi lại."

"..." Quý Tử Việt có chút điên đầu.



Cậu muốn biết, có phải tất cả phụ huynh trên thế giới đều cho rằng game sẽ nút tạm dừng.

Cậu mà AFK* thì sẽ bị report mất!!!

*AFK: ám chỉ người tham gia không chơi hay trực tuyến dù vẫn đang ở trong một trận đấu

"Mẹ, đợi con chơi nốt nhé, sắp xong rồi."

"Vậy được, con nhớ qua gọi Chỉ Chỉ nhé, mẹ có việc gấp cần tìm con bé."

Quý Tử Việt: "Vâng."

Lúc này, Quý Tử Việt bắt đầu vô cùng hạnh phúc, Trình nữ sĩ là một người mẹ tốt thích nói đạo lý. Thế là cậu vui vẻ đánh xong ván này, sau khi chiến thắng vô cùng đắc ý đi sang nhà họ Thịnh.

Cậu đi trên con đường vốn đã quen thuộc, từ phía xa xa, Quý Tử Việt đã nghe thấy giọng nói của Thịnh Chỉ.

Loáng thoáng nghe được cái gì đó như là—

"Để chị đền một chiếc Bently là nể mặt chị lắm rồi, đừng có mà không biết điều như vậy. Con chị làm sai mà vẫn còn ngang ngược là do chị chiều hư nó đó, không biết dạy con còn sinh ra làm gì? Sinh ra để gây họa hả?"

Quý Tử Việt thò đầu ra, qua tấm kính ở tầng một, nhìn thấy Thịnh Chỉ.

Mặt cô tràn đầy vẻ khinh thường, miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, giận dữ nhìn đối diện liên tục nói "Chị, chị, chị", hoàn toàn không để người khác ngắt lời.

  

Quý Tử Việt tặc lưỡi, vừa nói không biết là ai dũng cảm, đặc tội với tiểu tổ tông này. Giây tiếp theo liền nhìn thấy dung mạo của người phụ nữ đứng đối diện Thịnh Chỉ.

Ánh mắt cậu sững lại, đột nhiên đứng thẳng người.

Hơ, đây không phải là người lần trước ở phía sau mắng anh cậu là bê cái giá thôi mà tỏ vẻ ngầu gì chứ, Lưu Tĩnh Dung đây sao?

Quý Tử Việt vui tới mức không khép được miệng, vẫn là chị Chỉ của cậu ra mặt mắng người rất đã tai.

Nghĩ vậy, cậu rút điện thoại ra ghi âm một đoạn Thịnh Chỉ mắng người gửi cho Trình Nghiễn Nam. Sau đó gửi thêm một câu.

Ngay lúc Quý Tử Việt định cất điện thoại, muốn kiểm tra điện thoại một lượt, kết quả nhìn thấy câu nói của bản thân:

[Anh, tiểu tổ tông của anh tức giận rồi.]

Chết mịe, rõ ràng cậu gõ là tiểu tổ tông nhà họ Thương mà?!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.