Trong phòng chơi cờ trên tầng ba nhà họ Quý.
Theo sau nước cờ của Quý Văn Diên, có thể nhìn ra nước cờ của Trình Nghiễn Nam hoàn toàn thua rồi, không còn đất để trở về nữa.
Quý Văn Diên vui vẻ cười mấy tiếng, sau đó khua tay nói:
"Không chơi nữa. Tiểu Nghiễn có tâm sự sao, không chú tâm gì, nước cờ đi mà không suy nghĩ gì."
Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam mím môi, "Xin lỗi chú Quý."
"Hầy, không sao, dù sao cũng là ta kéo con đến đây chơi cờ."
Nói đoạn, Quý Văn Diên nhìn Trình Nghiễn Nam đang yên lặng thu dọn cờ. Mí mắt anh cụp xuống, đầu ngón tay trắng ngần rõ ràng, giống như màu của cây ngọc thọ ngân hoa* ở phía sau cửa kính.
Quý Văn Diên nhịn không được mà cảm thán, lắc lắc đầu. Ông quả thật rất ít khi nhìn thấy người trẻ nào mà có tính cách như Trình Nghiễn Nam.
Dù sao những thanh niên ở độ hai mươi chín tuổi, chỗ nào cũng tràn đầy năng lượng, hăng hái, hăm hở. Nhưng Trình Nghiễn Nam ngược lại, đọc sách luyện chữ, chơi cờ, nghe nhạc cổ điển. Phàm là sở thích tiêu khiển của người già, Trình Nghiễn Nam đều có đủ cả.
Sự việc sâu sắc nhắc trong ấn tượng của Quý Văn Diên đó là lần sau khi Trình Nghiễn Nam lên đại học, ông đi Kế Thành công tác.
Ngày cuối cùng trước khi trở về Đàm Châu, vì ngày đó trùng với sinh nhật của Trình Nghiễn Nam, ông bèn dành chút thời gian đi gặp anh.
Ban đầu định đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-sao-anh-lai-yeu-tham-em/2548796/chuong-10.html