Chương trước
Chương sau
"Lúc tôi đi lên không có gặp Trình Nghiễn Nam."

Trả lời xong câu hỏi của Hạ Dị Chu, Thịnh Chỉ đứng ở cửa phòng bao, nhìn những khuôn mặt lạ lẫm đó.

Vào không được mà ra cũng không xong.

Nhận lấy ánh mắt đánh giá của mọi người, Thịnh Chỉ tỉnh bơ như không di chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

Sau đó cười một nụ cười lịch sự, nói: "Tôi đi tìm anh ấy, mọi người nói tiếp đi."

Chờ Hạ Dị Chu nói xong chữ "Được", cô liền đóng cửa phòng bao lại.

  

Thịnh Chỉ rút điện thoại đã sập nguồn của mình ra, khẽ thở một tiếng.

Tìm cái rắm, có quỷ mới biết Trình Nghiễn Nam đi đâu.

Cũng không nói từ sớm là buổi tối có người ăn cơm chung, làm cô cứ thế mà không trang điểm ăn mặc tùy tiện rồi đi ra ngoài...

Thịnh Chỉ dẩu môi, vừa đứng thẳng người lên định đi xuống dưới tìm, một bóng dáng liền đập vào mắt.

"Chi Chi."

  

Giọng của Trình Nghiễn Nam kèm theo cả tiếng thở đứt đoạn, có vẻ như rất vội vàng đến đây.

Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói câu gì.

Sau đó vẫn là Trình Nghiễn Nam phá vỡ sự trầm lặng, chủ động hỏi cô:

"Em đến lúc nào vậy?"

"Em vừa đến."

  

Thịnh Chỉ mím môi dưới, nhớ tới chuyện trong phòng bao, lại bổ sung thêm một câu.

"Em mới tới được mấy phút thôi."

Trình Nghiễn Nam cụp mắt nhìn cô, mở miệng giải thích:

"Anh muốn nói với em chuyện này, nhưng anh nhắn tin, gọi điện em không nhận."

Buổi chiều trước khi xuất phát đến nhà hàng, đồng nghiệp trong phòng khám từ miệng Hạ Dị Chu biết hôm nay là sinh nhật anh.

Thật ra quan hệ của Trình Nghiễn Nam với bọn họ cũng bình thường thôi, nhưng đến mấy ngày kiểu này bọn họ đều muốn được mời đi ăn.

Ban đầu anh nói hôm nay đã có hẹn, để hôm khác. Nhưng có đồng nghiệp tưởng Trình Nghiễn Nam đang từ chối, thế là mấy đồng nghiệp liền xúm vào nịnh nọt với tra hỏi.

  

Sau cùng vẫn là Hạ Dị Chu đứng ra nói ra sự tình, các động nghiệp mới buông tha.

  

Tiếp đó, Trình Nghiễn Nam tưởng mình có thể thuận lợi thoát được, kết quả không ngờ tới Nguy Thư Uyển ở bên cạnh nói chen vào.

"Không sao, có thể cùng nhau ăn cơm mà, dù sao mọi người cũng rất tò mò cô vợ nhỏ của bác sĩ Trình."

Lời này trực tiếp làm dấy lên lời bàn tán xôn xao của mọi người.

Bọn họ thi nhau kêu ca muốn cùng nhau đi dùng bữa, Trình Nghiễn Nam từ chối nhưng không có tác dụng. Chỉ thể bất bắc dĩ đồng ý.

  



Trước khi lái xe đến nhà hàng, Trình Nghiễn Nam đặc biệt gọi điện thoại cho Thịnh Chỉ. Muốn cùng cô bàn bạc trước, nếu cô không thích thì không cần đến, tôn trọng suy nghĩ của cô.

Nhưng gọi hai cuộc cô đều không nhận.

Trình Nghiễn Nam gọi vào số khác của cô thêm một lần.

Kết quả những tiếng bíp bíp nói cho anh biết điện thoại của Chi Chi đã bị sập nguồn.

  

Đến nhà hàng cùng đồng nghiệp trò chuyện mấy câu, mắt thấy đã đến gần giờ hẹn. Trình Nghiễn Nam không muốn chờ đến lúc Chi Chi thấy nhiều người cô sẽ bị ngượng ngùng, thế là anh nói với mọi người một câu đi xuống đón cô, sau đó rời phòng bao, đi thang máy xuống.

Có thể là vào lúc đó, Thịnh Chỉ đang dùng một thang máy khác đi lên cho nên hai người mới không gặp được nhau.

Đối với lời giải thích của Trình Nghiễn Nam, Thịnh Chỉ không hiểu lắm cho nên chỉ chớp chớp mắt.

  

Vừa mở cửa ra nhìn thấy rất nhiều người trong đó, cô đúng là có chút gượng gạo với ngại ngùng. Dù sao cô chẳng quen ai ở đó, cho nên tưởng là mình đi nhầm. Nhưng cô thấy không sao cả, cũng không hề tức giận. Dẫu sao cũng là sinh nhật Trình Nghiễn Nam, nên anh muốn mời ai thì mời.

Vô duyên vô cớ giải thích với cô làm gì...

  

"Buổi chiều em ra ngoài quên sạc pin, điện thoại bị sập nguồn, cho nên mới không nhận được điện thoại của anh."

Trình Nghiễn Nam ừ một tiếng, "Anh biết rồi."

"Vâng ạ."

Thịnh Chỉ không để ý lắm, cô tặng quà cho Trình Nghiễn Nam, cười nói.

"Tặng anh nè, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

  

Trình Nghiễn Nam liếc nhìn túi đựng quà tinh xảo một cái, đưa tay ra nhận lấy nói câu cảm ơn. Sau đó liền nắm lấy tay Thịnh Chỉ, mở miệng nói: "Đi vào trước đã."

Người trong bao thấy hai người nắm tay nhau bước vào, nhất thời im lặng lại, sau đó trêu chọc "ồ" lên một tiếng.

  

Nhận thấy cái nắm tay dần trở lên chặt hơn, Thịnh Chỉ vô thức nhìn sang Trình Nghiễn Nam.

Nhìn thấy khóe môi anh đang căng lên, biểu cảm có chút không được tự nhiên.

Dùng đầu gối cũng biết cùng đi ăn cơm không phải chủ ý của Trình Nghiễn Nam.

  

Anh ấy không phải kiểu người sẽ chủ động nói chuyện với người khác, cho nên cũng không thân thiết với đồng nghiệp lắm.

Thế là Thịnh Chỉ bày ra một nụ cười, chào hỏi mọi người rồi giới thiệu bản thân.

"Xin chào mọi người, tôi là bạn gái của Trình Nghiễn Nam, Thịnh Chỉ, Chỉ có bộ Mộc và chữ Chỉ*.

*枳(Chỉ)=木+只

  

Nghe Thịnh Chỉ tự giới thiệu bản thân, Trình Nghiễn Nam vô thức nhìn cô. Anh mím môi, trên mặt không có biểu cảm gì. Nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ về cách xưng hô "bạn gái".

  

Trong phòng bao yên tĩnh mấy giây, một nữ bác sĩ ngồi ở phía bên tay trái dẫn đầu lên tiếng trêu chọc.

"Thảo nào bác sĩ Trình không muốn chúng ta đi ăn cùng bạn gái, thì ra bởi vì bạn gái rất xinh đẹp nha."

Tiếp sau đó, những người khác cũng bắt đầu hùa theo.

"Chắc chắn là vậy rồi, bạn gái tôi mà đẹp như này, tôi cũng không muốn dẫn cô ấy đi gặp mấy người."

  

"Dẹp đi, cái người cuồng show ân ái như ông, một ngày không đăng trăm bài show ân ái sao chịu nổi, còn bày đặt kim ốc tàng kiều*?"

*Kim ốc tàng kiều: xây nhà đẹp để cất giấu người đẹp.

"Ngưỡng mộ quá, chỉ biết ước, chúc hai người yêu nhau lâu dài nha."

"..."

  

Nghe thấy những lời hoa mỹ đó, mặt Thịnh Chỉ vẫn như cũ giữ nguyên nụ cười.

Cô kéo Trình Nghiễn Nam, đi đến chỗ còn hai ghế trống.

Nhưng vừa định ngồi xuống, Trình Nghiễn Nam ở bên cạnh liền kéo cô sang một chỗ khác.

Tầm mắt của Thịnh Chỉ đều đặt hết lên người Trình Nghiễn Nam, không hề để ý đến biểu cảm khác lạ của người xung quanh.

  

Sau khi sang vị trí khác, chỗ bên cạnh cô từ Hạ Dị Chu đổi sang một cô gái, thế là cô hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi anh:

"Tại sao lại muốn đổi chỗ."

Trình Nghiễn Nam nhìn cô cười, đáp: "Tí sẽ có người mang đồ ăn lên đây."

Thình Chỉ à một tiếng, sau đó thuận thế ngồi xuống.

Sau đó ngồi vẫn chưa ấm mông, đám đồng nghiệp của Trình Nghiễn Nam bắt đầu hỏi chuyện vớ vẩn.

  

"Bác sĩ Trình, hai người quen nhau như nào vậy?"

Nghe vậy, Thịnh Chỉ lập tức quay đầu sang nhìn Trình Nghiễn Nam.

Dựa theo tính cách của Trình Nghiễn Nam, câu trả lời chỉ có bốn chữ.

"Thanh mai trúc mã." Trình Nghiễn Nam suy nghĩ mấy giây rồi trả lời như này.

  

Thịnh Chỉ nhướng mày, không hề nằm ngoài dự đoán.

Lúc trước còn đi học, bạn học có hỏi Trình Nghiễn Nam và cô có quan hệ gì. Anh cũng trả lời như vậy.

  

"VL, thế thì tuyệt quá rồi, tôi cũng muốn có thanh mai mà không được."

"Thật là ghen tị quá."

"..."

Không khí náo nhiệt lên, mọi người nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Thịnh Chỉ nhấc ly nước trái cây trên bàn lên, nhấp một ngụm, cô không hề hứng thú với mấy câu chuyện này.

Cô đói lắm rồi, chỉ muốn ăn thôi.

  

"Tôi rất muốn biết, hai người từ nhỏ là đã học cùng trường rồi sao?"

"Đúng đúng đúng, tôi cũng rất tò mò. Với cả từ khi nào hai người biết mình thích nhau?"

Nghe câu hỏi này, Thịnh Chỉ ngẩng đầu nhìn về hướng Trình Nghiễn Nam.

Cô rất muốn biết anh trả lời như nào.

Nói dối hay sẽ nói thật, cô vô cùng tò mò.

  

Dù sao thanh niên mười tốt như Trình Nghiễn Nam, số lần nói dối chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lúc nhỏ cô nhờ anh bao che tội trốn học với ông nội, Trình Nghiễn Nam cứ lắp ba lắp ba, hai tai đỏ bừng lên. Trên mặt như đang viết "Cháu đang bao che cho Thịnh Chỉ". Nói chung là một đứa trẻ có gia giáo.

  

Nghĩ đến đây, Thịnh Chỉ cảm thấy có chút thần kỳ. Trình Nghiễn Nam lại có thể vì trốn tránh bị giục kết hôn, mà nói dối với dì Quân Mạn và chú Quý là yêu thầm cô. Cô cũng không ngờ tới vụ này luôn.

  

Trình Nghiễn Nam ở trước mặt trầm lặng xuống, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, rất lâu vẫn chưa trả lời.

Ánh mắt Thịnh Chỉ di chuyển đến mi mắt đang rũ xuống của anh, đợi mấy giây, Trình Nghiễn Nam lịch sự cười đáp: "Không rõ nữa, vì quá lâu rồi."

Ánh mắt Thịnh Chỉ ngẩn ra, cô bĩu môi, thầm oán:

Mấy năm không gặp, kỹ thuật nói dối của Trình Nghiễn Nam như bước lên một tầm cao mới. Chả trách có thể giấu được mấy người chú Quý...

  

"Woah~ Thì ra người ít nói như bác sĩ Trình lại si tình đến vậy, không ngờ lun á."

"Đúng là sống lâu thì cái gì cũng thấy."

"Mấy người đừng nói nữa, lúc trước tôi còn tưởng bác sĩ Trình sẽ độc thân đến hơn ba mươi tuổi cơ."

"..."

Thịnh Chỉ cười cười, không thể tán thành hơn.

  

Quả thật nếu hai người không như này, Trình Nghiễn Nam chắc không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà độc thân đến ba mươi tuổi thật. May mà mới hai mươi bảy tuổi thôi.

  

Người trong phòng ba mồm năm miệng mười đàm tiếu, người nào trên mặt cũng mang theo nụ cười. Rõ ràng chuyện Trình Nghiễn Nam có bạn gái, sắp kết hôn châm ngòi sự hiếu kỳ của bọn họ.

  

Đối với những câu hỏi của bọn họ, Thịnh Chỉ chỉ trả lời mấy câu. Đa số thì không trả lời nổi. Cô chưa từng cùng Trình Nghiễn Nam thảo luận, trả lời thế nào được chứ. Cô cũng không phải tiểu thuyết gia hay mấy người não nhảy số nhanh đâu.

  

"Vậy lần đầu hai người hôn nhau là lúc nào, cấp hai hay cấp ba, hôn ở chỗ nào?"

"Wtf, mấy người là biến thái hả, bắt đầu nghĩ bậy bạ rồi đấy?"

"Hahaha, cũng có phải trẻ con nữa đâu, để im tôi hỏi nốt nào!"

Đám đông trêu đùa, câu chuyện bắt đầu đi xa.

  

Kết hợp với mấy câu trả lời trước đó của Trình Nghiễn Nam, bọn họ liền ngầm cho rằng hai người đã ở bên nhau từ rất lâu. Thế là bắt đầu to gan lớn mật bật mic lên hỏi.

  

Thịnh Chỉ nhìn thấy Trình Nghiễn Nam đang cau mày, cảm thấy có chút buồn cười.

Bởi vì cô là một người rất cởi mở, đối với mấy câu hỏi như này thấy rất bình thường. Nhưng Trình Nghiễn Nam thì... Chưa chắc đã là bình thường.

  

"Bác sĩ Trình đang muốn làm gỏi mấy người đó."

Hạ Dị Chu biết được sự tình ở bên cạnh khích bác thêm vào.

Anh ta nhướng mày với Trình Nghiễn Nam, hùa theo nói: "Nói đi Nghiễn ca, em cũng muốn biết."

"Hahaha, Hạ Dị Chu, nai xừ."

"..."

  

Có Hạ Dị Chu thêm mắm thêm muối, đồng nghiệp càng điên cuồng, ngang ngược hơn.

Thịnh Chỉ thấy Trình Nghiễn Nam như vậy có chút thương cảm, đang định mở miệng giải vây cho anh.

Bên cạnh liền truyền đến giọng nói mềm mại của một cô gái—

  

"Mấy người hơi quá rồi đấy, sao cứ phải hỏi đến cùng vậy, chuyện riêng tư của người ta mà sao tò mò hoài vậy?"

Thịnh Chỉ liếc mắt về hướng phát ra âm thanh, lúc này mới chú ý đến cô gái đang ngồi bên cạnh mình.

Cô gái với ngũ quan tinh tế, mặc một chiếc áo len màu hồng phấn, bên dưới là một chiếc váy caro cùng màu, tóc đen dài ngang vai. Nhìn rất tri thức và dịu dàng.

  

Thật ra cô gái này giải vây giúp Trình Nghiễn Nam cũng không sao cả, chỉ là miệng cười nhưng đáy mắt không hề có ý cười, giống như là đang giả vờ.

Hơn nữa không biết sao, Thịnh Chỉ cảm thấy cô gái này đang...

Cố ý?

Nhưng tại sao chứ.

Thịnh Chỉ chớp mắt, không phải cô ta thích Trình Nghiễn Nam đấy chứ?

  

Suy nghĩ vô lý này vừa xuất hiện, cô gái kia cũng nhìn về hướng cô.

Nguy Thư Uyển đánh giá Thịnh Chỉ từ trên xuống dưới, cô nhìn Thịnh Chỉ đang mặc chiếc áo hoodie màu đen, bên dưới phối cùng quần thể thao màu xám, mặt cũng không có trang điểm gì, mở miệng nói.

  

"Chỉ là tôi đây khá tò mò, không biết cô bạn gái của bác sĩ Trình đang làm công việc gì nhỉ? Bác sĩ Trình của chúng ta xuất sắc như vậy, chắc chắn bạn gái cũng phải là người tài giỏi."

Thịnh Chỉ nhíu mày, nhận lấy ánh mắt toàn là ý xấu của cô ta, có chút không vui.

Người này nói cái gì vậy, gì mà cô bạn gái?

Muốn mỉa móc à.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.