Nói là hai văn tiền vì trứng gà nhà họ cung cấp cho Đồng gia, Đồng gia hiện bán hai văn một quả. Đương nhiên, trứng gà bình thường vẫn là một văn một quả.
Đầu bếp cho bột mì vào, đổ vào nồi, đậy vung lại. Sau đó, theo lời Phòng Ngôn, lấy một quả trứng gà đập vào bát đ.á.n.h tan. Đợi canh gà trong nồi sôi lại lần nữa, đầu bếp lấy muỗng múc một muỗng canh gà, giơ cao lên, rồi nhanh chóng đổ vào bát trứng gà sống.
Nhìn dáng vẻ quen thuộc, ngửi mùi hương quen thuộc, Phòng Ngôn hài lòng mỉm cười. Nàng bưng lên uống hai ngụm, nhắm mắt lại lặng lẽ thưởng thức. Ừm, quả nhiên là hương vị quen thuộc đó.
“Cha, được rồi, cha nếm thử đi.” Nói rồi, Phòng Ngôn định đưa chén của mình cho Phòng Nhị Hà. Nhưng chưa kịp đưa tới tay ông, nàng đột nhiên thấy làm vậy không ổn lắm, vội rụt tay về, “Thôi cha, để thím Lâm làm cho cha chén khác.”
Phòng Nhị Hà cười: “Không sao, cha uống chén này là được.” Dù gì cũng là con gái mình, có gì mà chê.
Không ngờ Phòng Ngôn lại nói: “Thôi, ngon quá, con định uống hết chén này, cha cứ múc chén khác đi.”
Thím Lâm cười: “Vâng, tôi làm cho lão gia chén khác ngay.”
Phòng Nhị Hà đành cười lắc đầu.
Đánh trứng, đổ canh gà, rất nhanh, chén của Phòng Nhị Hà đã xong. Uống vào thấy còn ngon hơn lúc nãy, Phòng Nhị Hà nói: “Ừm, vẫn là cái này ngon hơn, thảo nào Ngôn tỷ nhi không nỡ cho cha nếm.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747421/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.