Phòng Nhị Hà nghe con gái nói, gật đầu lia lịa: “Đúng là nên cải tiến, trước đây cha cũng nghĩ rồi, mà chưa kịp làm. Hồi trước nhà mình bán ở trấn trên và huyện thành, đa số khách đến ăn là để cho no. Nhưng bây giờ chúng ta mở tiệm ở phủ thành, thậm chí cả kinh thành. Nhiều người đến tiệm không chỉ muốn ăn no, họ còn thích hương vị món ăn của nhà mình.”
Vương thị thắc mắc: “Ăn cơm mà cũng cầu kỳ vậy sao? Đến nhà mình chẳng phải là để ăn bánh bao, ăn màn thầu, ăn cho no à?”
Phòng Ngôn giải thích: “Mẹ, quán nhà mình tên là Dã Vị Quán, dĩ nhiên phải có nhiều món ăn đồng quê. Gà và heo cũng lớn lên ở thôn dã, ăn rau dại nhà mình nuôi, có hương vị độc đáo, nên rất có thể quảng bá.”
Phòng Nhị Hà nghe con gái nói, lại thấy hừng hực khí thế. Ông đi đi lại lại vài bước rồi nói: “Ngôn tỷ nhi, ngày mai chúng ta thử làm ở nhà xem sao. Thử canh gà với canh xương hầm trước, mấy món khác tính sau. Chúng ta phải xem chi phí bao nhiêu, rồi mới định giá.”
Phòng Ngôn cười: “Vâng, cha.”
Sáng sớm hôm sau, Phòng Nhị Hà bảo người hầu trong nhà ra hậu viện bắt một con gà. Vừa lúc đó, Phòng Ngôn thấy vậy, bèn nói: “Cha, con nghĩ cha nên bảo người ta bắt thêm mấy con gà nữa đi, chúng ta thử xem một con gà hầm được bao nhiêu canh. Nhà mình kinh doanh ăn uống, canh gà chắc chắn không thể định giá quá cao, nếu hầm như canh ở nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747420/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.