“Nhưng con nghe nói vị Trạng Nguyên lang đó không có bà con thân thích nào làm quan. Không có người nâng đỡ mà vẫn có thể thăng tiến trong quan trường như cá gặp nước. Thật đúng là lợi hại.”
Cha của Thường thị cũng là một vị quan, nên bà hiểu rõ việc làm quan trong triều không hề dễ dàng. Nhìn chính chồng mình cũng không có gốc gác gì, phải tự mình phấn đấu từng bước mới có được ngày hôm nay, bà càng hiểu rõ sự gian khổ của con đường này.
Nhắc đến Phòng Đại Lang, Đồng Vị Sơ toàn dùng lời khen ngợi: “Đúng vậy, không chỉ không có thân thích làm quan. Nghe nói trước kia nhà cậu ấy nghèo lắm, chỉ mấy năm gần đây mở được vài cửa hàng, cuộc sống mới dần khấm khá. Tuy đều là người không có bối cảnh làm quan ở kinh thành, nhưng cậu ấy giỏi hơn ta nhiều. Tương lai có khi còn vào được nội các.”
Nghe đến hai chữ "nội các", tất cả mọi người ở đó đều hít vào một hơi. Quyền lực của nội các lớn đến mức nào, ai cũng hiểu rõ. Dưới Hoàng đế, gần như chính là nội các. Nhiều hoàng tử không được sủng ái còn phải nhìn sắc mặt của nội các. Đương nhiên, nội các cũng là đối tượng mà các hoàng tử luôn tìm cách lôi kéo.
Nghe chồng nói vậy, Thường thị nghĩ lại lời mình vừa nói rằng nhà mình có thể tùy ý uống rượu nho, bà cảm thấy thật xấu hổ. Dường như, địa vị của Phòng gia còn cao hơn họ một bậc. Đây là người không thể đắc tội. Làm quan ở kinh thành đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747400/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.