“Đúng vậy, hậu vị quả là hơi mạnh. Nhưng nó rất tốt cho mạch máu.” Tần Mặc cười giải thích.
Uống một ngụm, Ninh Văn Đế thưởng thức dư vị, nói: “Hình như rượu này còn ngon hơn lần trước ta uống. Thật không ngờ, ai là người ủ ra loại rượu này? Phòng tu soạn sao?”
Vẻ mặt Tần Mặc hơi sững lại. Chàng vốn không muốn nhắc tên Phòng Ngôn, nhưng nghĩ lại, chuyện này phụ hoàng chỉ cần cho người đi hỏi là biết, nên chàng đành thành thật trả lời:
“Thực ra, loại rượu này là do muội muội của Phòng tu soạn ủ.”
Ninh Văn Đế nghe nói không phải Phòng Đại Lang mà là muội muội của chàng ta, liền tò mò: “Muội muội của Phòng tu soạn mà cũng biết ủ rượu sao? Thật lợi hại. Trên đời này, người biết ủ rượu thì nhiều, nhưng chưa nghe nói có nữ tử nào biết ủ rượu. Đã vậy, rượu ủ còn ngon đến thế. Lẽ nào cũng là một người mê rượu?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nghĩ đến dáng vẻ của Phòng Ngôn, vẻ mặt Tần Mặc bất giác dịu đi. Khoảnh khắc này vừa hay bị Ninh Văn Đế bắt gặp. Ông hơi nheo mắt, nhưng không nói gì.
“Tiểu cô nương đó không phải người mê rượu, thậm chí có thể nói là không thích rượu. Nghe nói nàng biết ủ rượu là do một lần tình cờ ngửi thấy mùi nho hỏng có hương rượu, nên mới về nhà làm thử.”
Nói đến đây, Tần Mặc bất giác bật cười: “Kết quả là, mấy mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747398/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.