Phòng Ngôn từ chối thêm vài lần, nhưng đều bị Tiêu Như Ngọc gạt đi, nàng đành phải thuận thế chấp nhận. Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, thì người của tướng quân phủ đến tìm. Tiêu Như Ngọc hôm nay vẫn chưa gặp được Phòng Đại Lang, vốn không muốn rời đi, nhưng hạ nhân nói mẹ nàng tìm có việc gấp, không còn cách nào khác, đành phải cáo biệt Phòng Ngôn.
Trước khi đi, Phòng Ngôn tặng Tiêu Như Ngọc hai bình rượu nho nhà làm, cùng với bốn hũ đồ hộp trái cây. Mang theo mấy thứ đó, Tiêu Như Ngọc lưu luyến rời khỏi Phòng gia.
Trở lại tướng quân phủ, Tiêu Như Ngọc mang đồ đi gặp mẹ. Thấy mẹ nàng đang nói chuyện với hạ nhân, Tiêu Như Ngọc liền biết mẹ nàng cố ý gọi mình về, căn bản chẳng có chuyện gì. Chẳng qua nàng không muốn vạch trần trước mặt Phòng Ngôn mà thôi.
Chờ Tiêu phu nhân xong việc, nhìn con gái đang ngồi uống trà bên cạnh, bà nhíu mày: “Hôm nay con lại đến nhà Phòng hàn lâm phải không? Con thế mà còn vào nhà người ta, ta cứ tưởng Phòng hàn lâm là chính nhân quân tử, không ngờ cũng không biết giữ gìn thanh danh cho con gái nhà người ta.”
Nghe mẹ mình nói, Tiêu Như Ngọc không chịu, đặt mạnh chén trà xuống bàn: “Nương, con không thích nghe nương nói những lời đó. Huống hồ cũng không phải Phòng hàn lâm gặp con, mà là muội muội của ngài ấy.”
Tiêu phu nhân nghe nói là muội muội của Phòng hàn lâm tiếp con gái mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nghe thái độ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747332/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.