Làm hỏng? Ờ, Phòng Ngôn cảm thấy dùng từ này thật quá chuẩn xác.
“Về phần ta làm sao kiên trì được, tự nhiên là phải có sách lược.” Chuyện này không có gì không thể nói, Tiêu Như Ngọc hào phóng tiếp tục, “Ban đầu tự nhiên là mặt dày mày dạn, sau đó thì tìm đủ loại lý do. Tỷ phu của muội không phải đã cứu cha ta sao, ta liền lấy cớ báo ân mà đến.”
Hóa ra tỷ phu nàng cứu đại tướng quân chính là cha của Tiêu Như Ngọc. Thật đúng là quá trùng hợp! Thế giới này thật nhỏ! Bất quá, Phòng Ngôn cảm thấy trọng điểm là thái độ của đại ca nàng, nghĩ nghĩ, hỏi: “Tỷ vừa nói đại ca ta từ chối người khác, vậy đại ca ta... ừm, có từ chối tỷ không?”
Tiêu Như Ngọc gật đầu: “Đương nhiên là có, đại ca ngươi ngay cả công chúa còn từ chối, lẽ nào lại nể mặt ta sao? Tuy nói Minh Giai công chúa có chút không đứng đắn, phò mã cũng mất mấy năm rồi, nhưng dù sao cũng là công chúa. Phòng hàn lâm ngay cả công chúa cũng dám từ chối, huống chi là con gái tướng quân. Bất quá, ai bảo cha ta sinh ra ta da mặt dày như vậy chứ. Tự nhiên là bị từ chối nhiều lần vẫn cứ làm theo ý mình. Ta cũng không làm phiền Phòng hàn lâm, chỉ lén lút đi theo hắn, ở nơi hắn làm việc chờ hắn, đi theo hắn về nhà, đứng ở cửa nhà nhìn hắn.”
Phòng Ngôn nghe sự chấp nhất của Tiêu Như Ngọc, thực sự rất bội phục nàng. Với sự hiểu biết của nàng về đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747331/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.