Đồng Cẩm Nguyên nhìn sợi tóc nghịch ngợm bay lòa xòa trên mặt Phòng Ngôn, tay hắn ngứa ngáy muốn chạm vào, nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Đợi Phòng Ngôn ngẩng đầu lên, tự mình vén sợi tóc vướng víu ra sau tai, Đồng Cẩm Nguyên ngây ngốc nói: “Ngôn tỷ nhi, muội thật sự rất đẹp.”
Nghe được những lời này, sắc mặt Phòng Ngôn lập tức đỏ bừng, không chỉ mặt, mà tai cũng lặng lẽ đỏ ửng, trong miệng lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”
Vài ngày sau, Phòng Nhị Lang cũng lên kinh thành. Trong nhà chỉ còn lại Phòng Nhị Hà, Vương thị và Phòng Ngôn. Hôm nay, Phòng Nhị Hà muốn đến cửa hàng ở phủ thành kiểm tra, Phòng Ngôn cũng đi theo.
Thời gian này, cả nhà đều bận lo chuyện xuất giá của Phòng Đại Ni, sau khi nàng đi rồi, tâm trạng mọi người cũng không tốt lắm, không có hứng thú gì. Mấy ngày nay, tâm trạng cuối cùng cũng ổn định lại, nên mới có thời gian đi xem cửa hàng.
Từ buổi sáng sau khi nói chuyện với Phòng Ngôn, tâm trạng của Đồng Cẩm Nguyên liền khác hẳn.
Ăn cơm trưa xong, Đồng Cẩm Nguyên trở lại cửa hàng đối diện, ngồi trước bàn làm việc với vẻ mặt cười tủm tỉm. Cho dù đã đến giờ nghỉ trưa, hắn cũng không hề buồn ngủ. Mắt cứ nhìn chằm chằm xuống lầu, khóe miệng tươi cười cũng không hạ xuống.
Chiêu Tài đi theo Đồng Cẩm Nguyên nhiều năm, hiếm khi thấy đại thiếu gia nhà mình cười như vậy. Hắn tò mò hỏi: “Đại thiếu gia, có chuyện vui gì lớn lắm sao, nói ra cho tiểu nhân cùng vui lây với.”
Đồng Cẩm Nguyên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747313/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.