Đồng Cẩm Nguyên lập tức đứng dậy đi theo Phòng Ngôn ra hậu viện. Hai người đứng dưới một gốc cây, Phòng Ngôn mím môi: “Có một số lời ta muốn nói trước với huynh.”
Nàng không phải người của thời đại này, cho nên có rất nhiều chuyện không thể chịu đựng được. Người khác thế nào nàng không quản được, nhưng người nàng thích, người nàng gả trong tương lai thì tuyệt đối không được. Tuy bây... Giờ nói có hơi sớm, nhưng vẫn là phòng bệnh hơn chữa bệnh thì tốt hơn. Lỡ như đối phương không đồng ý, vậy hai người họ cũng không cần phải tiếp tục.
Đồng Cẩm Nguyên thấy biểu cảm của Phòng Ngôn bắt đầu nghiêm trọng, cũng cố gắng kiềm lại ý cười của mình, nói: “Ừm, muội nói đi.” Hắn căn bản không quan tâm tiểu cô nương đối diện sẽ nói gì, bởi vì bất kể giờ phút này nàng nói điều gì, hắn đều sẽ đồng ý.
Phòng Ngôn nhìn xuống đất, nhỏ giọng: “Nếu huynh ưng ý ta, thì không được đi trêu chọc cô nương khác. Không được lui tới lầu xanh, không được trêu đùa nha hoàn trong nhà, nếu có thông phòng tiểu thiếp cũng tốt nhất là không nên qua lại với họ nữa. Nếu huynh làm không được, vậy huynh cũng đừng thích ta nữa.”
Đồng Cẩm Nguyên nghe Phòng Ngôn nói, vội vàng giải thích: “Ta không có trêu chọc cô nương khác, cũng không lui tới những nơi đó, trong nhà càng không có thông phòng tiểu thiếp.”
Phòng Ngôn mím môi: “Đó đều là chuyện trước đây của huynh, ta không quản được cũng sẽ không quản, nhưng sau này thì không được. Người ta gả sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747312/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.