Phòng Nhị Hà gật gật đầu: “Đúng là điềm lành. Con không biết đâu, quần áo đại ca con mặc lúc nhỏ không biết bị người ta mượn đi bao nhiêu.”
Phòng Ngôn thật sự không biết chuyện này, bật cười: “Còn có thể như vậy sao?”
Phòng Nhị Hà cười: “Đúng vậy, nếu không phải mẹ con nhanh trí giữ lại mấy bộ, e là sớm đã bị người ta xin đi hết rồi.”
Phòng Ngôn cười: “Mẹ giữ lại mấy thứ đó làm gì, bọn họ muốn thì cứ cho họ. Dù sao đại ca cũng không mặc mấy bộ quần áo đó nữa.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Nhị Hà nhỏ giọng: “Mẹ con thấy nhiều người muốn, cũng cảm thấy đó là điềm lành, nói là muốn giữ lại cho mấy đứa các con. Chờ các con sinh con thì cho bọn nhỏ mặc. Tranh thủ sau này lại thi đỗ thêm một Trạng Nguyên lang nữa.”
Phòng Ngôn nghe xong lời này, cạn lời nhìn cha mình.
Hóa ra, không riêng người ngoài cảm thấy đó là điềm lành, mà ngay cả người trong nhà như họ cũng cảm thấy vậy.
Phòng Ngôn đứng ở chỗ râm mát, nhìn bến tàu vô cùng náo nhiệt, cười nói: “Cha, con thấy lời con nói lúc trước không đúng.”
“Ồ? Cái gì không đúng?” Phòng Nhị Hà hứng thú hỏi.
Phòng Ngôn tự tin: “Việc làm ăn ở bến tàu của chúng ta tuyệt đối sẽ không thấp hơn một ngàn lạng, đến cuối năm, biết đâu có thể đột phá một ngàn hai trăm lạng.”
Thời đại này người ta rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747307/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.