Ông sống đến từng này tuổi, ít nhiều cũng hiểu ra một chút. “Lão nô vừa thấy Phòng nhị tiểu thư đi theo Phòng lão bản ra ngoài rồi. Kia kìa, đã đi đến đầu phố rồi.” Lưu chưởng quỹ cũng đứng bên cửa sổ, chỉ vào bóng dáng của Phòng Ngôn và Phòng Nhị Hà.
Đồng Cẩm Nguyên nhìn bóng dáng Phòng Ngôn đi xa, hơi có chút thất vọng. Dừng lại một lát, hắn nói: “Ta đi trước đây.” Nói xong, nhìn vẻ mặt “đã hiểu rõ” của Lưu chưởng quỹ, Đồng Cẩm Nguyên mím môi: “Buổi sáng ăn hơi nhiều, đi xuống dạo một chút.”
Lưu chưởng quỹ lập tức hiểu ý: “Đúng vậy, ăn nhiều dễ bị tích thực, vẫn là nên đi lại một chút mới tốt.” Đồng Cẩm Nguyên gật đầu “Ừm” một tiếng.
Phòng Ngôn theo Phòng Nhị Hà đến cửa hàng ở bến tàu. Vừa tới nơi, Phòng Nhị Hà liền vào tiệm chào hỏi chưởng quỹ.
Cùng lúc đó, Phòng Ngôn nghe thấy có người làm việc ở bến tàu đang dẫn khách vào, vừa đi vừa nói: “Bánh bao của tiệm này tuyệt đối là số một, ăn rồi lại muốn ăn thêm. Không biết bao nhiêu thương khách lui tới, lúc đến ăn xong, lúc đi còn muốn mang về một ít... Trọng điểm là, các vị có biết cửa hàng này là của nhà ai không?”
“Nhà ai? Chẳng lẽ là của nhà tuần phủ?”
“Trạng Nguyên lang! Tân khoa Trạng Nguyên năm nay, Phòng Bá Huyền!”
Vị khách kinh ngạc: “Thế mà lại là cửa hàng của nhà Trạng Nguyên lang.”
“Chứ còn gì nữa, không chỉ vậy đâu, lúa mạch làm bánh bao, rồi rau dại, đều là Trạng Nguyên lang tự tay trồng. Trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747306/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.