Phòng Ngôn và Phòng Đại Ni đồng thời nhìn về phía Vương thị. Vương thị lại từ chối. Bà vừa nhìn liền biết vòng tay này chất liệu không tầm thường. Nhà họ tuy có tiền, nhưng lại rất ít khi mua trang sức. Bất quá, vì gần đây Phòng Đại Ni sắp xuất giá, nên bà cũng đi phủ thành mua cho nàng không ít trang sức, đối với mấy thứ này tự nhiên là có nghiên cứu.
Đôi vòng tay này sợ là không có hai mươi lạng bạc không mua được.
Nhưng Giang thị cũng rất kiên trì: “Hai tiểu tỷ muội này ta đã sớm gặp qua mấy lần, mà chưa từng tặng món đồ nào ra hồn, thật là ta không phải, uổng ta còn thích các cháu như vậy. Các ngươi đừng từ chối nữa.”
Vương thị nói: “Thứ này quý trọng quá.” Tuy nhà họ có tiền, cửa hàng nhà họ ở phủ thành một buổi sáng là có thể kiếm về, nhưng món quà này vẫn là nặng quá, đủ cho người bình thường sống cả mười mấy năm.
Giang thị cuối cùng nói: “Ta là vô cùng thích các cháu, đặc biệt là Ngôn tỷ nhi, ta chỉ muốn có một đứa con gái giống như nó, thông tuệ, lanh lợi biết bao. Các ngươi mà không nhận, ta sẽ giận đó.”
Vương thị thấy Giang thị kiên trì, cũng không nói gì thêm.
Phòng Ngôn và Phòng Đại Ni thấy Vương thị gật đầu, hai người mới nhận lấy.
Giang thị nhìn bộ dạng của Phòng Ngôn và Phòng Đại Ni, âm thầm gật đầu, bà thật sự càng nhìn Phòng Ngôn càng thấy vừa lòng.
Phòng Ngôn cứ cảm thấy Giang thị hôm nay đối với nàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747259/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.