Rất nhiều người khi ăn cơm ở cửa hàng còn khoe khoang, nói rằng trước đây mình ăn cơm ở đây đã từng gặp Trạng Nguyên. Có người còn nói, lúc mới khai trương, khi hắn đến, chính Trạng Nguyên đã tự mình tiếp đón hắn.
Mọi người nghe được lời này, đều cảm thấy những người này đang khoác lác.
Trạng Nguyên là thân phận gì, sao có thể làm chuyện không phù hợp với thân phận như vậy. Hơn nữa, thi cử khoa bảng đâu có dễ dàng như vậy. Trạng Nguyên hẳn là phải suốt ngày mười hai canh giờ ở nhà đọc sách, sao có thể ra ngoài làm buôn bán được! Việc buôn bán này khẳng định là do cha của Trạng Nguyên là Phòng Nhị Hà làm, Trạng Nguyên chắc chắn không nhúng tay vào.
Vừa nghe người khác nói mình khoác lác, những người này không chịu. Nếu là giả thì thôi, đây là thật, Trạng Nguyên thật sự đã từng bưng bánh bao cho hắn, sao có thể là giả được? Có người tức khí không chịu nổi, đi tìm chưởng quỹ phân xử.
Hồ Bình Thuận cũng biết thái độ của chủ tử nhà mình, chuyện như vậy nhà họ chưa bao giờ cảm thấy mất mặt. Vì thế, Hồ Bình Thuận cười nói: “Chuyện này là thật. Đại thiếu gia nhà chúng tôi không phải kiểu mọt sách, thỉnh thoảng cũng đến cửa hàng giúp đỡ. Nói không chừng lúc trước đại thiếu gia thật sự đã bưng bánh bao cho vị khách quan này. Thật là chúc mừng vị khách quan này!”
Vừa nghe chưởng quỹ xác nhận, ánh mắt của mọi người lập tức khác hẳn, nhìn người được Trạng Nguyên phục vụ qua, đều tràn ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747255/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.